Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 24



Xong việc, bọn Hắc Vệ đắc chí bỏ về, báo cáo với phu nhân:

“ Sao rồi? Thằng nhóc đó sao rồi?”

“ Thưa phu nhân, đã chết rồi ạ, tính ra nó cũng khỏe phết đấy. Xém chút là bị hạ rồi”

“ Còn có mặt mũi khoe chiến tích sao. Các người là đặc vụ được đào tạo lại xém thua một tên đầu bếp. Không biết xấu hổ à? Lui về sau đi!”

Cuối cùng, vật cản đường này cũng đã chết, tính ra cũng hay thật đấy, một người dưới tầng hầm, một người bên ngoài lại có thể biết được vị trí của nhau. Đáng khen.

Nghĩ đến đó, bà ta vội xuống tầng kiểm tra, thấy một chai nước suối cùng phần cơm ở đấy, không nhịn được mà cảm thán

“ Cũng được phết nhỉ? Mới đây mà được hôn phu của mình tiếp tế đồ ăn cho rồi đấy?”

“ Hừ, bà đã chọn lầm người rồi, sớm muộn gì nhà bên kia cũng hủy hôn thôi “

“ Chưa biết ai hơn ai đâu. Mày đừng có mà đắc ý”

Xác định được Tinh Tinh vẫn ổn, bà ta yên tâm bước ra. Còn cô, thu lại sự kiêu ngạo lúc nãy, không khỏi thắc mắc, Kirit có tìm Tuấn Khiêm và báo cho anh ấy biết cô đang ở đây không?

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà anh vẫn chẳng có động tĩnh gì…Kirit lừa cô sao?

Bẵng đi một lúc, Kirit lại đến đưa đồ ăn cho cô

“ Cậu có kiếm và thông báo cho anh ấy không?”

“ Có mà, tôi thông báo rất kỹ. Nhưng mà…”

“ Nhưng mà sao?”

“ Cậu ấy có nói anh ta thấy mình không hợp với cậu cho nên bảo cậu hãy nghe theo sự sắp xếp của gia đình đi. Đừng đợi anh ta nữa, anh ta sẽ rời khỏi nơi đây, cậu mãi mãi không tìm được anh ta đâu”

“ Cái gì….cậu nói cái gì?”

Trái tim của cô như bị bóp nát, chẳng phải đã nói là cùng nhau sống sao? Cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất. Bây giờ bỏ đi, bỏ đi là sao. Không được cô phải tìm anh hỏi cho ra lẽ. Trước đó, hãy bảo Kirit hủy hôn cái đã.

Giải quyết được mối hôn sự này thì sẽ không gặp trở ngại gì nữa.

“ Từ từ đã, trước tiên, cậu có thể báo với gia đình mình hủy hôn được không?”

“ Tại sao?”

“ Cậu…cậu không thể giúp tôi được à?”

Giờ cô mới để ý, ánh mắt của hắn dường như đã thay đổi, trong ánh mắt này chẳng còn sự ôn nhu khi trước, thay vào đó là một hơi lạnh đến lạ thường….

“ Ánh mặt đó của cậu là sao?”

“ Sao là sao? Tôi sẽ không hủy hôn đâu cậu đừng mơ”

Vừa nói hắn vừa cười một cách đắc ý, Tinh Tinh rất ngỡ ngàng, đây không phải là Kirit khi trước, cũng chẳng phải là cậu bé khi xưa cô từng quen

“ Ý cậu là gì?”

“ Ý trên mặt chữ, không phải chính cậu đã hứa là sẽ kết hôn với tôi sao? Sao bây giờ lại nuốt lời, hơn nữa còn không cho tôi biết. Chơi đùa tôi vui lắm à?”

“ Đó chỉ là lời nói thời bé. Cậu quan tâm đến nó làm gì?”

“ Lời nói thời bé”

Mặt hắn tối dần xuống, tay đập mạnh tường, khiến cô cũng có chút bất ngờ

“ Cậu có biết vì lời hứa đó của cậu mà tôi đã đợi biết bao nhiêu năm không? Thà lúc đó cậu cứ bỏ tôi một mình, tại sao lại đưa tay cứu tôi khỏi bóng tối. Tôi đợi cậu hơn 15 năm, đổi lại nhận được gì hả?”

Thời còn bé, Tuấn Phong rất béo, béo đến nổi không ai chơi cùng cậu, thậm chí còn kỳ thị và chọc nghẹo cậu. Đã từng có một khoảng thời gian, Tuấn Phong bị bạo lực học đường, bị các bạn sai bảo và xem như một con chó, đến nỗi, dường như cậu đã bị hội chứng sợ đám đông.

Trong một lần, Tuấn Phong bị bốc lột trong con hẻm nhỏ, bọn nó trấn lột tiền, thấy ít quá tưởng cậu giấu không đưa, chúng tẩn cho cậu một trận. Đang chuẩn bị đấm cậu thì có tiếng truyền đến:

“ Này các bạn không được ăn hiếp bạn bè, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người đừng hòng trốn, đợi mà bị kỷ luật đi”

Nghe đến hai từ “ Cảnh sát” bọn chúng sợ muốn tè ra quần, nhanh chóng chạy trốn, chung quy chỉ là những đứa trẻ cấp 2 muốn xưng danh anh chị mà thôi.

Chúng rời đi, bỏ mặt Tuấn Phong đang run rẩy, hai tay ôm chặt đầu, rất sợ sệt. Thấy vậy Tinh Tinh vội vàng chạy đến nở một nụ cười thật tươi, đưa cho cậu một cây kẹo mút và nói

“ Không sao đâu, đừng sợ. Sau này Bạch Giai Tinh tôi sẽ bảo vệ cho cậu”

Tuấn Phong ngỡ ngàng nhìn lên, gương mặt tươi tắn hòa cùng chút nắng dịu nhẹ của ánh mặt trời đã khiến cậu nhóc nhỏ khi ấy đỏ mặt. Từ lúc đó, hai người dần thân thiết với nhau hơn.

Một hôm, sau khi tan học, hai đứa hẹn nhau ra công viên, hai đứa nhóc hồn nhiên khi ấy tâm sự với nhau, mỗi đứa một cái xích đu, Tuấn Phong tự ti nói

“ Không biết tớ béo như vậy, sau này có ai đồng ý kết hôn với tớ không?”

“ Cậu đừng lo, nếu như sau này không ai kết hôn với cậu, tớ sẽ lấy cậu “

“ Cậu hứa rồi đấy nhé!”

“ Ừm, tớ hứa”

Cứ như vậy, cả hai cứ vui vẻ cho đến khi Tuấn Phong đi du học mà không một lời từ biệt, cô cũng như vậy mà quên đi lời hứa lúc bé

Sau khoảng hồi ức đó, hai người dần trở lại với hiện thực. Lúc này, Tinh Tinh mới ngớ ra, không ngờ chỉ với một hành động nhỏ đó của mình mà anh lại để ý đến vậy:

“ Tôi lúc đó chỉ đơn giản nghĩ cách nào để cậu không tự ti về bản thân mình thôi. Căn bản không có thích cậu, làm ơn đừng đánh tráo khái niệm nữa được không?”

“ Tôi không nói nhiều với cậu nữa. Nói thẳng ra là anh ta đã chết rồi, không có đến đây cứu cậu được đâu. Vị cứu tinh của cậu bây giờ là tôi, ngoan ngoãn đợi kết hôn đi”

“ Cậu nói cái gì? Anh ta làm sao mà chết? Rốt cuộc các người đã làm gì anh ấy vậy hả?”