Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 199: Nhất định phải có



" Có nghĩa khí..."- Cô gái âm thầm khen ngợi.

" Nói nhảm, lão tử ít nhiều gì cũng lăn lộn trong giới nhiều năm. Một lòng tôn chủ, trung thành tận tụy là căn cơ đầu tiên."

" Đại ca, huynh đừng nói nhảm với cô ta, đến đi, cho chúng ta chết thống khoái một chút."

" Hừ, giết thì cứ giết, việc gì phải nhiều lời."

" Tới đi."

Nhìn bốn nam tử cương liệt đòi hi sinh, thấy chết không sờn, khoé môi cô gái chợt cong lên thành một đường hoàn mỹ. Đơn giản vì mãn nguyện.

" Hảo..."

Tay ngọc vừa động liền rút ra một khẩu súng lục nhỏ giắt bên hông, cô lên đạn, tiếng động cơ bằng polymer ma sát với nhau tạo thành một dạng âm thanh rất khó chịu.

Nòng súng nâng lên, từ từ hướng vào chỗ bốn người...

Đoàng...

Một phát đạn...

Nhưng kì lạ thay, không một ai...ngã xuống.

Bốn người vẫn bình an vô sự, lập tức đứng hình tại chỗ.

" Quay lại."- Đây là chút kiên nhẫn cuối cùng của cô.

Lần này, bốn người vô cùng hợp tác. Trong vòng một giây, lập tức xoay đầu lại. Và cảm giác đầu tiên của mọi người là gì? Đương nhiên, là chết ngất tại chỗ...

" Lão đại?!!!"

"Lão đại?!!!"

"Lão đại?!!!"

"Lão đại?!!!"

Bốn người đùng một cái liền nhập vai huynh đệ tình thâm, tình như thủ túc. Mỗi một câu, một chữ, một hành động đều vô cùng hài hoà.

" Cô...cô...cô..."- A lắp bắp không nói thành lời.

Cô gái này là lão đại, vậy vừa rồi...giỡn...lão đại giỡn với họ???

Mịa

Đột tử chết mất.

Trái tim nhỏ bé như nhặt lên từ đáy cốc. Trong đầu ai nấy đều chắc chắn một giây kế tiếp họ phải chầu ông bà nhưng ai ngờ tất cả chỉ là... đùa. Một trò đùa không hơn không kém. Còn nhân vật đứng đằng sau là ai cơ chứ...lão đại...

" Đứng lên."- Tử Uyên đáp cho họ một ánh mắt "còn-ngồi-đấy."

" Vâng...vâng...vâng."

Lại lần nữa, trong một giây đồng hồ, bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy mà đứng dậy. Nghiêm túc cúi đầu, bộ dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

" Lão đại, không phải cô đi trước sao?"

" Ừ."

" Sao cô lại...?"-Ở đây???

" Thấy tiếng động."- Gây ra một loạt tiếng động lớn như vậy, coi cô là kẻ điếc sao? Trong khu rừng tối âm u này, lấy đâu ra người đang tán chuyện phiếm???

" Ah...Tôi đã hiểu, vậy còn..."- tại sao cô là giỡn với chúng tôi?

" Ngu ngốc"- Tử Uyên bất đắc dĩ.

" Ngu ngốc...Lão đại nói ngươi ngu ngốc là ngu ngốc. Cần gì phải nhiều lời?"- Một huynh đệ bên cạnh vừa bổ túc lại suy nghĩ của kẻ đó đồng thời khuyến mãi tặng kèm cho anh ta một cái cốc trên trán.

" Đúng...đúng...đúng...Ngươi ngốc thế. Cô ấy là đang thử lòng trung thành của chúng ta. Hiểu không?"

" Đương nhiên là vậy."

" Im miệng."- Đây không phải là thời gian các ngươi thảo luận- Tử Uyên quát.

"..."- Ừ thì là...hoảng sợ...

Không phải bọn họ vượt qua bài test rồi sao, vậy cớ gì khiến lão đại làm dữ như vậy?

Đơn giản thôi....lắm mồm...

Phụt

(Bốn người phun ra một ngụm máu rồi "tèo" ngay tại chỗ.)

" Thời gian gấp rút, tiếp tục lên đường."- Tử Uyên bỏ lại một câu, rồi tiếp tục đi. Trễ nải nhiều thời gian như vậy, không phải chuyện tốt. Là cô đang gấp, được không?

Đã nói X không cần phái người đi theo nhưng cậu ta vẫn làm vậy. Biết là lo lắng cho an toàn của cô nhưng nó không cần thiết. Có người đi bên cạnh, cô không rảnh để bảo vệ họ. Tất cả phải tự lực cánh sinh. Còn bây giờ thì tốt rồi...

Nhắc đến vấn đề nọ, Tử Uyên càng thêm ảo não. Sở dĩ bây giờ cô muốn tự mình thân chinh một chuyến cơ bản vì làm chuyện này phải sử dụng não, cần người IQ cao một chút.

Dead là tập hợp một đám cướp biển, đa phần hoạt động trên Thái Bình Dương và Đại Tây Dương. Họ ít vào đất liền nên tâm trí còn ngây thơ hơn rất nhiều so với đám cáo già trên cạn. Nhưng ngây thơ là ngây thơ, ngu ngốc là ngu ngốc. Không thể đánh đồng với nhau được.

Nhắc về mặt này thì tốt rồi, thuận tiện cho cô đánh đòn tâm lý.

Cách hoạt động không tốt, có thể sửa. Nhưng để có tài lực hùng hậu như Dead, không biết bao giờ mới có thể phát triển như vậy.

Một bang này, cô nhất định phải có.