Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 202: Hy vọng mơ hồ



Một lần rời đi, chàng thanh niên ấy liền lột xác quay trở về.

Thế lực hùng hậu, tài nguyên phong phú, anh từng bước từng bước cướp lại những thứ mà đại thế gia kia nợ anh.

Tài sản

Nhà cửa

Tôn nghiêm

Danh vọng

Hết thảy đều thu về. Nhưng lấy được thì đã sao, đời này kiếp này, hai người thân quan trọng nhất của anh đều vì họ mà tổn thương. Anh lấy lại mọi thứ, nhưng mãi mãi không tìm được nguồn sống chân chính của bản thân.

Điên cuồng khát máu

Băng lãnh vô tình

Tàn sát một nhà tên gia chủ nọ, ép hắn tận mắt chứng kiến người con gái độc ác mà hắn xem như bảo bối bị dày vò quỷ không ra quỷ, ma không ra ma.

Ném cô ta cho đám giai nhân mà hắn từng đánh đập để trừng phạt.

Treo cô ta trước cửa chính, một thân y phục mỏng manh, dẫm nát tôn nghiêm cao thượng chó má của cô ta.

Bán cho một tên ác bá, để hắn chơi đùa đến chết.

Rồi cũng trong ngày cô ta kết hôn với tên nọ, tân lang cũng giao trả thi thể của tân nương cho gia đình vợ.

Ha ha ha

Điên cuồng khát máu

Anh nhất định phải khiến một nhà hắn phải nếm trải đau đớn hơn anh gấp trăm nghìn lần.

Những đau đớn thể xác và tinh thần mà cha mẹ anh phải chịu

Những uất ức mà anh phải gánh, hết thảy đều lũy thừa mà trả lại.

Cuối cùng, anh rời bỏ vùng đất ấy, mãi mãi rời bỏ quê hương mà anh coi như ruột thịt.

Nơi đó đã nhiễm quá nhiều máu tanh, quá nhiều đau đớn. Không thích hợp để sống bình yên qua ngày.

Đừng tưởng mọi người nghe xong câu chuyện này mà không khỏi há hốc miệng kinh ngạc

Ngay cả Tử Uyên cũng không giấu nổi một tia ngạc nhiên trong thoáng chốc.

Một nam tử nhu hoà hiền lành đã từng là tu la khát máu bước ra từ địa ngục.

Ép người quá đáng! nhưng

Vết thương lớn trong lòng Đồng Sinh khiến anh bắt buộc phải thay đổi, không thể nghĩ được, người con trai ấy đã trải qua đau đớn khủng khiếp như thế nào.

Quay lại đám người nọ

Sau khi Tử Uyên được đưa tới Dead, cô được sắp xếp ở trong một căn nhà nhỏ phía tây bắc.

Căn phòng gỗ lấy màu nâu và xanh lá làm chủ đạo. Trước cửa còn trồng một dàn hồng leo xinh đẹp, bên hông nhà có vô số đoá cúc và thủy tiên nở rộ, vô cùng rực rỡ.

" Đẹp không?"- Đồng Sinh nhìn cô ngơ ngác ngắm phong cảnh, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.

" Rất đẹp."- Tử Uyên không khỏi cảm thán.

" Mẹ tôi thích nhất là ba loại hoa này, bà từng muốn nuôi một ao cá nước ngọt thật lớn. Ngày ngày đi thăm ruộng, tối về trồng hoa nuôi cá."- Đồng Sinh nhắm mắt, hồi tưởng về một kỷ niệm tốt đẹp.

Trong đầu anh xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Gương mặt hiền hậu, nụ cười tươi rạng rỡ, còn toả sáng hơn đoá hướng dương truyền đến cho người ta cảm giác ấm áp, thoải mái.

Bà đứng bên gốc thủy tiên, ân cần tưới nước....

" Mẹ anh rất đẹp?"- Nhìn ánh mắt mơ hồ nọ, cô đoán chừng người nào đó đang hồi hương.

"Rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với đoá thủy tiên kia."- Anh cười ấm áp.

"..."

" Được rồi, không lãng phí nhiều thời gian của cô, mời."

" Được."

" Buổi tối sẽ có người tới đón cô, nghỉ ngơi thật tốt."

" Cảm ơn."- Tử Uyên lịch sự

Sau khi Đồng Sinh rời đi, cô mới thong thả đi dạo xung quanh một vòng.

Quả nhiên là chốn thiên ngoại đào nguyên, vừa thanh bình dễ chịu lại thoải mái thư giãn. Khung cảnh ấm áp của gia đình là thứ mà Đồng Sinh hy vọng. Căn nhà nhỏ, vườn hoa xinh đẹp.

Riêng về ao cá thì hơi khó.

Giữa vùng biển rộng lớn, có nguồn nước ngọt sử dụng đã là cả một vấn đề lớn huống chi là ao cá.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!