Yêu Của Trẫm

Chương 1: Tiểu hoàng đế



Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Đại điện tĩnh mịch, màn trướng buông xuống tạo ra ánh sáng u ám. Một con hạc đồng vàng lẳng lặng đứng bên cạnh cây cột màu đỏ, những làn khói nhẹ nhàng lượn lờ bay ra từ trong cái mỏ nhọn, lại chậm rãi tản đi. Trong không khí tràn đầy mùi thơm thâm thúy đặc biệt của Long Tiên Hương.

Từ màn trướng đến gối đầu trong tẩm cung quanh năm suốt tháng đều là mùi huân hương này. Tiêu Yển cũng không ghét nó, nhưng giờ phút này ngoại trừ việc phân tâm trên làn khói lượn lờ kia thì hắn cũng chẳng còn việc gì khác để làm cả.

Lão thái y Giang Mộ Thư nhắm mắt lại, sờ cổ tay Tiêu Yển một hồi lâu mới đổi cái tay khác bắt mạch tiếp, mãi mà không nói gì. Tiêu Yển tựa vào gối lớn, gần như nghi ngờ Giang lão thái y đã ngủ.

Nhưng một lúc lâu sau ông ta vẫn hơi mở mắt, cung cung kính kính đặt cổ tay của Tiêu Yển lại, run rẩy lui ra dưới thềm. Nội thị bên cạnh liền vội vàng tiến lên hỏi: "Long thể của Thánh thượng như thế nào?"

Giang lão thái y cung kính nói qua loa mấy lời khiến mọi người đều không hiểu như dạ dày mỏng, khí trong dạ dày không thông vân vân. Sau đó mới kết luận: "Hoàng Thượng chỉ bị nóng quá thôi, ăn uống thanh đạm, điều dưỡng mấy ngày là khỏi."

Tiêu Yển thở ra một hơi thật dài, biết lần này lại không thể không bị bỏ đói mấy ngày rồi. Từ khi mình hiểu chuyện đến nay, chỉ cần cảm thấy không thoải mái hay bị cảm đau đầu, đau bụng mỏi mệt là đều được Giang lão thái y bắt mạch. Lần nào ông ta bắt mạch xong hắn cũng sẽ bị bỏ đói mấy ngày, ngoại trừ nước cháo loãng thì chẳng còn gì cả.

Trước đó Giang tiểu thái y còn đỡ, sẽ còn kê cho hắn ít bánh phục linh(*), hắn cũng không khó chống trọi lắm. Nhưng Giang tiểu thái y chỉ có thể đến bắt mạch cho mình vào những lúc Giang lão thái y không khỏe thôi...

(*) Một loại thuốc

Nghĩ đến việc phải chịu đói, hắn xanh hết cả mặt, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Ít hoạt động sẽ bớt đói hơn, đến lúc đó có thể đi đâu để trộm ăn đây?

Có lẽ ngay cả đám chuột trong cung cũng chết đói hết rồi đi.

Thái y đi xuống, nội thị tổng quản hầu hạ ngự tiền cũng đi báo cáo với Nhiếp Chính Vương và Thái hậu. Tiêu Yển uống một bát cháo loãng, quả nhiên không bao lâu sau Cung cô cô bên cạnh Thái hậu đã đến, dáng đứng thẳng tắp, chỉ hơi cúi đầu nói: "Thái hậu nương nương nghe nói long thể của Thánh thượng không khỏe thì vô cùng lo lắng, phái nô tỳ đến hỏi thăm. Nương nương đang đọc kinh bái Phật, sau khi đọc xong sẽ đích thân đến thăm Thánh thượng..."

Tiêu Yển thành thạo trả lời: "Làm phiền mẫu hậu quan tâm, trẫm vẫn khỏe, không dám làm ảnh hưởng đến thánh thể của mẫu hậu. Mời Cung thượng cung trở về khuyên can mẫu hậu. Chỗ trẫm có khí bệnh, nếu liên lụy đến mẫu hậu thì sao. Mong Cung thượng cung quan tâm hơn."

Cung cô cô vội vàng cười nói: "Hoàng Thượng đúng là hiếu thảo. Nô tỳ sẽ trở về hầu hạ, mong Hoàng Thượng thanh tĩnh tĩnh dưỡng. Nếu cần gì thì cứ sai người đến nói, Thái hậu nương nương sẽ không không cho phép."

Tiêu Yển khẽ gật đầu, lại lệnh cho người bên cạnh đưa Cung cô cô ra ngoài, sau đó mới lặng lẽ bình tĩnh lại. Hắn chỉ cảm thấy xã giao mẹ hiền con hiếu này quá vất vả, bát cháo vừa mới ăn đã thấy đáy, bụng cũng bắt đầu cảm thấy trống rỗng.

Hắn đứng lên mặc áo lông, chậm rãi đi vào thư phòng. Nếu đđã không thoải mái, vậy đương nhiên không cần làm bài tập, nhưng cũng không thể nằm trên giường mãi được. Hắn chỉ lấy cớ vào trong thư phòng tìm sách giết thời gian, đám nội thị liền theo sát.

Ngoài cửa sổ vẫn là cảnh tiêu điều của mùa đông. Tiêu Yển ôm chặt áo lông, biết mình không thể lấy cớ dạo chơi để tìm ít rau quả dại chống đói được, chắc chắn đồ ăn trong Thượng Thư Phòng cũng đã bị mang đi hết, hắn chỉ có thể cố gắng ít vận động, như thế mới khiến đống cháo loãng trong bụng ở lâu hơn chút.

Hắn tiến vào thư phòng, cầm sách bắt đầu đọc. Quả nhiên nội thị mài mực một lát đã lười biếng, dù sao tiểu Hoàng Thượng đọc sách rất lâu. Rất nhanh bọn họ đã lần lượt lặng lẽ đi ra khỏi thư phòng. Tiêu Yển biết bọn họ đã đến chỗ gác cửa phía đông đánh bạc rồi.

Đây là thói quen hắn cố ý tạo ra, đa số những việc trong cung chỉ là canh gác, đám nội thị sẽ nhàm chán, đương nhiên phải tìm trò cược tiền uống rượu chơi. Tiêu Yển cố ý không quản lý bọn họ, cũng chưa bao giờ hỏi đến, bọn họ càng thêm to gan lười biếng, thường xuyên chơi bài trong phòng hầu giữa ban ngày.

Nhưng hắn sẽ không quan tâm, chỉ có như thế hắn mới có thể ở một mình.

Tiêu Yển chuyển đến phía sau giá sách, muốn tìm một quyển "sách nhàn" ở trong mắt đám đại học sĩ. Đám đại học sĩ giảng bài cho Hoàng đế luôn luôn nghiêm khắc, bọn họ thay phiên truyền thụ cho Hoàng đế tuổi nhỏ, nhưng lại luôn khịt mũi coi thường với sách luận của nhau. Lúc Tiêu Yển còn rất nhỏ đã phát hiện cho dù là các đại học sĩ đọc đủ thứ thi thư nổi tiếng bên ngoài cũng sẽ có lập trường trái ngược, đối chọi gay gắt về việc lý giải luận văn. Có lẽ đây là kiểu khinh thường lẫn nhau giữa các văn nhân.

Nhưng việc cái đó ra, bọn họ lại vô cùng nghiêm ngặt về những loại sách mà tiểu Hoàng đế muốn đọc.

Rõ ràng chính bọn họ cũng đọc, vì sao lại nghiêm ngặt hạn chế phạm vi mình được xem?

Tiêu Yển bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này từ rất sớm, đồng thời bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm những cuốn sách ngoại phạm vi ở trong thư phòng để đọc. Hiển nhiên, các đời Hoàng đế Tiêu thị trước kia đều không chỉ đọc mỗi đống tứ thư ngũ kinh đó. Hắn tìm được rất nhiều thứ do các vị tổ tiên giấu trong thư phòng.

Ví dũ như "Vân Cấp Thất Thiêm", "Hoàng Đình Kinh", "Bão Phác Tử", "Đế Tử Phù Du Lục"(*) vân vân. Hiển nhiên đều là Anh Tông để lại.

(*) Đều là những sách về Đạo giáo, tôn giáo

Anh Tông trên danh nghĩa là tổ phụ của Tiêu Yển, nghe nói lúc còn trẻ vô cùng anh minh thần võ. Nhưng khi đến trung niên, nghe đồn rằng gặp được tiên nhân trong lúc đi săn, về sau liền say mê tại tu chân, góp nhặt rất nhiều sách về thuật thần quỷ tu, chắc là hy vọng có thể tu thành trường sinh bất lão, siêu thoát phàm tục, vạn thọ vô cương.

Đáng tiếc cuối cùng ông ta lại chết bởi một viên đan dược, đạo sĩ hiến đan bị ngũ mã phanh thây mà chết, về sau phong trào tu đạo trong dân gian cũng đã giảm đi một chút. Nhưng lại đến lượt Thái hậu bắt đầu sùng Phật, Phật và Đạo lại cùng nguồn gốc, cho nên dần dần dân gian lại bắt đầu tôn sùng việc tu hành.

Lúc trước ngoài hiếu kỳ ra thì Tiêu Yển cái hiểu cái không, cũng xem không ít, nhưng biết đám đại học sĩ vô cùng kiêng kị Hoàng đế không quan tâm đến nhân sinh chỉ quan tâm đến quỷ thần, càng lo lắng Hoàng đế đổi tính. Bởi vậy hắn mới cẩn thận giấu việc mình đã đọc qua những quyển sách này.

Hắn còn phát hiện không ít thoại bản tuyệt đối không nên xuất hiện trong cung. Cái gì mà "Du Long Hí Phượng", "Ngọc Anh truyện", "Xuân Khuê Sử", "Ngân Bình Truyện" vân vân. Trong đó có những bức tranh minh họa rất tỉ mỉ, chỉ là được bọc bởi cái bìa vô cùng đàng hoàng.

Thoại bản của dân gian dùng từ vô cùng lớn mật, tình tiết lại cực kỳ hoang đường. Đây cũng là Mẫn Tông - phụ hoàng trên danh nghĩa mà mình chưa bao giờ gặp cất giấu.

Mẫn Tông cực kỳ hoang đường túng dục, hậu cung vô số, ngày ngày vui đùa du lịch săn bắt, xao nhãng chính sự. Lúc còn rất trẻ đã chết sau lúc tầm hoan, ông ta chết quá đột ngột lại quá trẻ tuổi, ngay cả một Hoàng tử cũng không có, dẫn đến trong triều hỗn loạn. Cuối cùng Tiêu Yển vừa đầy sáu tuổi mắc bệnh đậu mùa được tuyển chọn, đưa vào kinh từ đất phong xa xôi, nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của Mẫn Tông. Thái hậu và Nhiếp Chính Vương phụ chính, nâng hắn lên ngai vàng. Thỉnh thoảng đám cung nhân vẫn còn bàn luận, ai cũng đều cảm thấy Tiên hoàng hoang đường.

Tiêu Yển yên lặng rút ra một bản "Quy Tàng", nhớ kỹ lúc trước mình đọc không hiểu lắm. Bây giờ đang đói, vẫn không nên đọc sách quá phức tạp. Cho nên hắn lại đặt về, lấy một quyển "Tử Bất Ngữ" ra chậm rãi đọc những câu chuyện về thần tiên yêu ma quỷ quái và người. Lúc lật đến một tờ kể chuyện về Hoa tinh thì không khỏi đọc kỹ hơn.

Khi thấy thiếu niên Hoa tinh uống rượu say ngã trên mặt đất, hóa thành một bông mẫu đơn, bị bạn thân đồng môn phát hiện ra, trong lòng Tiêu Yển vô cùng khẩn trương, không khỏi dựa vào giá sách muốn lật sang trang kế tiếp. Nhưng không ngờ lại ấn vào chỗ nào đó, giá sách bỗng nhiên lui về phía sau để lộ ra một cái góc nhỏ hẹp. Hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã ngã vào bên trong đường hầm.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy giá sách kia đã đóng lại. Mà hắn đang ở trong một đường hầm đen sì.

Đây là mật thất?

Cảm giác không khí vẫn có thể lưu thông, hơn nữa cũng không sâu lắm. Hắn suy nghĩ một chút, lại chạm vào giá sách. Quả nhiên tìm được cái nút ở phía sau, ấn xuống giá sách lại đẩy ra, hắn đã trở về trong Thượng Thư Phòng. Hắn nghĩ một lát rồi châm lửa, cầm nến quay trở lại đường hầm.

Hắn giơ nến chậm rãi đi về phía trước, con đường này chắc hẳn là dẫn xuống phía dưới. Hắn đi dọc theo đường hầm, rất nhanh đã tiến vào một cái mật thất.

Trong mật thất rất đơn giản, chỉ có một cái giường đá và một cái bàn đá, dưới giường đá có một cái rương gỗ.

Hắn cúi đầu xuống, đẩy rương gỗ ra ngoà, ấn nút mở rương ra. Một luồng khí lạnh như băng ập đến, những bông tuyết nhỏ bé bay mua mang theo ánh sáng lạnh lẽo. Một cái đầu lâu xương trắng bỗng nhiên bắn từ trong rương ra ngoài, cái miệng há ra như muốn cắn tay Tiêu Yển.

Tiêu Yển thu hồi tay áo, lui về sau hai bước. Cái đầu lâu kia lăn nhanh một vòng trên mặt đất, cái miệng đầy răng há ra ken két mấy lần. Xương khô màu xám trắng trông vô cùng quỷ dị dưới ánh nến, mà trong hốc mắt màu đen lõm vào kia lại dấy lên hai ngọn lửa màu lam yêu dị.