Yêu Của Trẫm

Chương 6: Ngộ pháp tắc



Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Tiêu Yển trở về phòng, rất nhanh đã bị bệnh, sốt cao trong đêm. Đám nội thị hầu hạ đều bị dọa sợ, ngự y lại được mời vào lần nữa, trong ngoài đều vô cùng hối hả.

Vu Yêu có chút bất ngờ, nghĩ chắc là hôm nay Tiêu Yển đứng trong tuyết quá lâu nên bị cảm lạnh. Nhưng bây giờ y không làm được gì cả, thậm chí vì tránh để khí âm hàn trên người mình làm ảnh hưởng đến đối phương mà y còn đứng xa hắn một chút. Nhưng bởi vì Hồn Hạp của y đang ở trên người Tiêu Yển, y lại không ngừng hấp thụ được năng lượng dày đặc cuồn cuộn không ngừng từ hắn.

Là ác mộng, không cam lòng, và... dục vọng, dã tâm.

Vu Yêu hơi giật mình, y không ngờ được hóa ra thiếu niên lúc trước nhìn thấy xương trắng còn chẳng giật mình, sau khi mất đi ý thức rơi vào ác mộng lại thể hiện ra cảm xúc chân thực như vậy. Dục vọng mạnh mẽ và dã tâm rộng lớn, cùng với giãy dụa không cam tâm, oán hận về sự bất lực của mình. Nhưng sức mạnh không cam lòng này quá mạnh mẽ, sức mạnh dục vọng của hắn cũng lớn chưa bao giờ có, đến mức năng lượng mất đi do sử dụng huyễn thuật của y đã nhanh chóng được oán hận của tiểu hoàng đế này bổ sung đầy.

"Có lẽ là bởi vì hắn là vua của thế giới này sao?" Vương giả được dân chúng gửi gắm tín ngưỡng và hy vọng, nếu như là ở vị diện ma pháp cao hơn, trên cơ bản vương giả đều là người gần như bán thần. Mà ở chỗ này, mặc dù là con rối, nhưng hiển nhiên dân chúng vẫn sùng bái, e ngại, phục tùng "hoàng đế" này. Người cầm quyền chân chính cũng chỉ vì sự hợp pháp và chính thống của "hoàng đế" nên mới nâng đỡ một con rối để nhờ vào đó nắm giữ quyền hành.

Bất kể ở thế giới nào thì quyền lực cũng đều hấp dẫn người ta như thế.

Ngay cả thiếu niên nhỏ trước mắt này cũng bắt đầu sinh ra khát vọng với quyền lực bởi vì sự bất lực của mình.

Vu Yêu suy nghĩ trong lòng, sau đó chậm rãi phân tích kiến thức và cảm giác cả ngày hôm nay. Quy tắc của thế giới này nghiêng về người bình thường một cách bất ngờ, nguyên tố ma pháp trong không khí cực kỳ mỏng manh, nhưng lại có khắp nơi trong vạn vật và đất đai... Cũng bởi vậy mà đất đai, sản vật nơi này mới phì nhiêu một cách kì diệu. Người bình thường ở đây cũng tràn đầy lực sinh mệnh. Sinh vật tử linh gần như hoàn toàn không thể xuất hiện trên dương thế, chỉ có thể cảm giác được một chút âm khí, nhưng ảnh hưởng với sinh linh thậm chí còn không lớn bằng oán khí của một đứa trẻ bình thường.

Trong ngự hoa viên lớn như thế, y không chỉ không nhìn thấy tử linh u hồn, mà ngay cả tinh quái trong hoa viên cũng không có. Có điều loài hoa năm cánh nở rộ vào mùa đông kia, trên cành không có lá mà đóa hoa vẫn có thể nở tung trong rét lạnh...

Vốn dĩ vào đông nguyên vạn vật đều khó sinh sôi nảy nở, nhưng y vẫn có thể cảm giác được sinh vật ra đời đông cứng đất bừng bừng sức sống chờ ngày xuân. Lực sinh mệnh mênh mông lan tràn theo bộ rễ, dưới lớp tuyết dày đều là sức sống.

Điều này thật thú vị.

Một Vu Yêu luôn luôn tìm kiếm thế giới mới mẻ rộng lớn, tìm kiếm pháp tắc của thế giới trong suốt sinh mệnh vô hạn.

Vu Yêu tôi nổi giữa không trung, cúi đầu nhìn Tiêu Yển nhắm mắt giấu mình trong chăn. Cho dù đang sốt thì hắn vẫn luôn yên tĩnh, chỉ có khóe mắt ửng đỏ, lông mày cau lại, bờ môi cũng môi mím thật chặt. Hắn đã cởi bỏ bộ đồ lộng lẫy và cử chỉ hành vi được huấn luyện trầm ổn kia, lúc nhắm mắt lại mới có vẻ càng thêm ngây thơ.

Bên ngoài lại có một trận nói to ồn ào, vô số nội thị tuôn hết ra ngoài nghênh đón. Không còn ai đứng trông trước giường của Tiêu Yển, lập tức trở nên vô cùng quạnh quẽ.

Vu Yêu bay ra bên ngoài, nhìn thấy "Thái hậu" mới gặp lúc sang đang ung dung đi đến. Bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông với cái đầu bóng loáng nhìn như tăng lữ, chừng hơn hai mươi tuổi, mũi thẳng môi mỏng, dung mạo anh tuấn. Bên ngoài tấm áo màu vàng là lớp áo choàng nghiêng có hoa văn đỏ tươi, với những đường ô vuông dệt bằng kim tuyến, còn gắn cả bảo thạch tỏa ra ánh vàng rực rỡ vô cùng xa hoa. Trong tay hắn ta nắm pháp trượng màu vàng, phía trên có chín cái vòng vàng va vào nhau leng keng theo bước chân. Sau lưng hắn ta còn có hai tiểu tăng lữ bảy tám tuổi, hiển nhiên là theo hầu.

Tăng lữ kia vừa vào nhà, vẻ mặt bỗng nhiên run rẩy, giương mắt nhìn lên trên nóc nhà. Vu Yêu khẽ giật mình, nhưng tăng lữ này chỉ hơi nhíu mày, hiển nhiên là không nhìn thấy y.

Tôn thái hậu thấy hắn ta ngẩng đầu thì cười nói: "Phổ Giác pháp sư, sao thế?"

Phổ Giác pháp sư nói: "Hình như có một luồng khí u minh lành lạnh."

Ánh mắt Tôn thái hậu chớp lóe: "Đại sư ý là tẩm điện của Hoàng thượng không sạch sẽ? Khó trách tinh thần Hoàng Thượng luôn luôn không phấn chấn, ăn uống không ngon miệng."

Phổ Giác pháp sư cau mày nói: "Đi vào xem trước đã."

Vu Yêu lơ lửng trên xà nhà nhìn xuống dưới, có chút bất ngờ. Chẳng lẽ tăng lữ tu hành ở thế giới này cũng có thể cảm giác được năng lượng ma pháp dao động?

Phổ Giác pháp sư và Tôn thái hậu đi đến bên giường, có nội thị nâng cổ tay của Tiêu Yển ra đặt ở trên gối. Phổ Giác pháp sư đưa tay ra bắt mạch cho hắn, một lát sau mới nhắm mắt vẽ pháp quyết trong không khí chính giữa lông mày, tiếp theo lại mở mắt ra nhìn mặt của Tiêu Yển.

Sau đó ngạc nhiên nói: "Hoàng Thượng đây là... bị nhiễm khí oán niệm âm hàn. Hôm nay Hoàng Thượng đi đâu? Hoàng Thượng chưa phá nguyên dương, lại là mệnh chân long, khí vu cổ yêu nghiệt bình thường đáng lẽ ra không thể tới gần mới đúng - Hơn nữa mấy ngày trước trong cung mới làm pháp sự, vẫn còn rất sạch sẽ."

Tôn thái hậu ngoắc tay ra hiệu, một lát sau một thị vệ áo xám đi vào quỳ xuống bẩm báo: "Hôm nay Hoàng Thượng nói muốn ngắm mai một mình, thuộc hạ đi theo từ phía xa, nhìn thấy hắn đến góc tây bắc của Mai Sơn, sau đó đứng hồi lâu dưới cây mai mới trở về."

Tôn thái hậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngô Tri Thư, đứng từ Mai Sơn nhìn xuống có thể thấy chỗ nào?"

Ngô Tri Thư là nội thị tổng quản đắc lực bên cạnh Tôn thái hậu, vội vàng đứng ra nói: "Bẩm Thái hậu, từ Mai Sơn nhìn xuống chắc hẳn là Tịnh Sự Viện." Ông ta vô cùng thông minh, đã sớm nghĩ kỹ càng, vội cười nói: "Nếu nô tài nhớ không nhầm thì con trai thứ năm bị hỏi tội không vào cung dịch của nhà họ Kỷ vốn từng là thư đồng của bệ hạ. Chắc hẳn mấy ngày nay mới vào cung tịnh thân."

Tôn thái hậu mới nhướng mày, sau đó mỉm cười: "Hóa ra bệ hạ nặng tình. Cũng đúng, rốt cuộc là thư đồng hầu hạ ở thư phòng rất nhiều năm, luôn có chút tình cảm." Bà ta cười vô cùng hiền lành: "Tuy nói quốc pháp không thể làm trái, nhưng nếu Hoàng Thượng đã lo lắng như thế, ai gia không thể không làm người tốt. Tên nhóc nhà họ Kỳ kia đã tịnh thân, chờ hắn ta học xong thì phái đến bên cạnh Hoàng Thượng hầu hạ đi."

Ngô Tri Thư vội vàng đáp: "Nô tài tuân ý chỉ của Thái hậu, Thái hậu nương nương từ bi."

Phổ Giác pháp sư vẫn có vẻ hờ hững, chỉ nói: "Chắc là cơ thể của Hoàng Thượng không được khỏe, tâm trạng lại phiền muộn, bởi vậy mới bị những khí bẩn thỉu kia quấn lên. Bần tăng sẽ tụng một đoạn Lăng Nghiêm Chú, giải trừ tà khí cho bệ hạ."

Tôn thái hậu vô cùng vui vẻ, vừa sai người chuẩn bị bồ đệm, vừa cười nói: "Hiếm khi được đại sư tự mình tụng kinh, đây cũng là phúc khí của bệ hạ chúng ta."

Phổ Giác pháp sư nói: "Không dám nhận, bệ hạ có mệnh chân long, không cần bần tăng tụng kinh cũng tự có phúc vận thâm hậu."

Vu Yêu tung bay giữa không trung, rũ mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy Phổ Giác pháp sư mặc cà sa rực rỡ khoanh chân ngồi bên trên bồ đoàn, thiền trượng đặt ngang trên gối. Đôi mắt nhắm lại, mặt mày trang nghiêm, môi mỏng đóng mở bắt đầu đọc kinh.

Từng tiếng phạn âm tuôn ra, thiền trượng rực rỡ không gió tự bay, đống vòng vàng sáng chói trên đầu trượng xoay tròn vang lên lách cách.

Tôn thái hậu và đám nội thị cung nữ bên cạnh đều bội phục mở to hai mắt.

Theo tiếng tụng kinh vang lên, Vu Yêu nhìn thấy trên người tăng lữ kia hiện ra một tầng ánh vàng, sau đó chậm rãi lan tràn khắp vòng. Âm khí trong phòng cứ như bị ánh sáng vàng hòa tan, rất nhanh đã rút đi. Mà Tiêu Yển đang nhắm mắt ngủ không yên cũng đã thả lỏng ngủ say trong tiếng tụng kinh đó.

Mà thần kỳ là giống như có liên kết với ánh sáng vàng, trên trán Tiêu Yển cũng chậm rãi hiện ra một tầng ánh sáng. Luồng sáng đó còn trong trẻo chói lọi hơn trên người tăng lữ kia, nhu hòa bao quanh người Tiêu Yển.

Ánh sáng trên người tăng lữ kia có thể xua tan tử khí oán khí trong phòng, nhưng cũng khiến Vu Yêu thân là tử linh loáng thoáng cảm thấy khó chịu.

Mà mặc dù ánh sáng trên người Tiêu Yển được quốc sư kia dẫn ra, lại ẩn chứa sức mạnh pháp tắc thuần túy. Giờ phút này Hồn Hạp của Vu Yêu còn treo trên tim Tiêu Yển, cũng bị ánh sáng vàng bao phủ. Linh hồn bị tổn thương trong không gian xé rách cũng được chút ánh sáng đó thẩm thấu vào vô cùng thoải mái dễ chịu, còn hữu hiệu hơn việc y hấp thu tử khí oán khí để khôi phục vết thương trên linh hồn.

Nếu theo tính toán lúc trước của y, cứ chậm rãi hấp thu oán khí tử khí thì cũng phải mất hơn trăm năm mới có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia của y. Dù sao nguyên tố ma pháp của thế giới này vô cùng yếu ớt.

Nói cách khác, vừa rồi tăng lữ này nói cái gì mà mệnh chân long, chẳng lẽ tồn tại thật hay sao?

Vu Yêu suy nghĩ, ở một nơi thiếu thốn nguyên tố ma pháp này, xem ra ngoại trừ khí tử linh có thể tương đối dễ dàng điều động ra thì lực tín ngưỡng này còn dễ tu luyện hơn nguyên tố ma pháp - Mà "mệnh chân long" những người này nói đến hẳn là thuộc về vua của loài người, chắc nó cũng là một loại sức mạnh tín ngưỡng.

Cách tu luyện sức mạnh tín ngưỡng này không giống như tăng lữ tu hành phù hộ từ thiện, khổ hạnh... Mà bây giờ Tiêu Yển sức mạnh nhân vương của hắn đã bị người khác phân chia quyền lực đi hết, bởi vậy hắn mới yếu ớt như thế.

Nhưng hắn vẫn tự có khí vận, bởi vậy mới gặp được mình.

Vua loài người được vạn dân tín ngưỡng, phù hộ quốc gia, quốc vận trở thành vương vận, phúc phận trả lại quốc thổ.

Là như vậy sao?

Thú vị thật, dường như y đã hiểu được một chút về pháp tắc của thế giới này rồi.

Vu Yêu đang trầm tư rất nhanh đã bị ồn ào phía dưới thu hút. Phổ Giác quốc sư vừa tụng kinh xong, Tôn thái hậu ân cần dặn dò thể hiện rõ tấm lòng mẹ hiền xong mới dẫn một đám cung nữ nội thị trở về cung điện của mình.

Mà sau khi Tôn thái hậu đi, trong tẩm cung của tiểu hoàng đế lập tức lại về trạng thái lạnh lẽo vắng lặng. Đám cung nhân mệt mỏi biết Hoàng Thượng sẽ không thể tỉnh lại ngay, tất cả đều trở về phòng bên cạnh tranh thủ nghỉ ngơi.

Vậy mà không có một ai thật lòng quan tâm liệu tiểu hoàng đế liên quan đến vận mệnh quốc gia này có tỉnh lại giữa đêm hay không, có thấy nóng thấy lạnh hay không, có khát hay bị bệnh nặng thêm không.

Một đêm trôi qua rất nhanh.