Bộ dáng này cực kì ôn nhu, tỉ mỉ chu đáo, trên đời còn bao nhiêu người giống được như người này.Chờ đợi cô, kiên nhẫn ở bên cạnh cô, làm mọi chuyện cho cô, trong lòng cô đột nhiên có chút chua xót.
"Đỡ hơn một chút rồi đó,tớ chuẩn bị về nha."
Nàng nắm tay cô kéo lại "Mới giờ này về, mẹ cậu sẽ nói gì? Ở lại đến đúng giờ hết tiết rồi về cũng được mà."
Cô không có phản đối,suy nghĩ một chút rồi gật đồng ý.Hiện tại không biết nên nói gì không khí giữa hai người rất ngượng ngùng,chỉ biết im lặng,lúc này ba nàng lại đi vào giải vây.
"Thiệt là con đó,đi đứng chẳng ra làm sao.Cảm ơn cháu đã đưa nó về nha,cháu tên là gì vậy?"
"Dạ chào bác,cháu là Cố Diệp Thanh."
"Cố Diệp Thanh? Là bạn học Cố mà con hay nhắc đến đó sao?"Ông chuyển mắt sang nhìn con gái,nàng gật gật đầu.
"Ở trên lớp chắc là cháu giúp đỡ nó nhiều lắm nhỉ,nghe nó nói cháu học rất giỏi."
"Dạ không có,cháu chỉ là học tập bình thường thôi ạ."
Nàng nghe được mấy chữ học tập bình thường liền há mồm trợn mắt "Học tập bình thường,cậu mà học tập bình thường vậy tôi chắc là đại ngốc rồi."
Ông nghe con gái nói bật cười thành tiếng "Cháu khiêm tốn quá nhưng con gái của bác thật sự là đại ngốc đó.Hai đứa nói chuyện đi nhé,hahaha"
"Cậu tự nhận mình đại ngốc luôn."
"Lúc nãy chỉ là lỡ lời thôi,đừng có nhắc đến,mất mặt chết được."
Sau một lúc thì cô chuẩn bị đứng lên trở về nhà.
"Vết thương chắc là vài ngày liền ổn trở lại thôi,tớ về trước nha."
Cố Diệp Thanh chào hai bác sau đó nhanh chóng đạp xe trở về nhà.