Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 37



Thẩm Nam Tự đợi tôi ở văn phòng tới khuya, giữa lúc đó thậm chí còn tựa trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Vừa phải đi học vừa phải đi thực tập, còn bận rộn chuyện hội học sinh và chuyện trong dàn nhạc có lẽ rất mệt mỏi. Tôi đi tới đắp chăn giúp Thẩm Nam Tự, chỉ là không cẩn thận đụng phải làn da trên cổ cậu ta, cậu ta lập tức tỉnh lại.

"Thời Lộ..." Cậu ta mơ màng mở mắt ra, vừa vặn đối đầu với ánh mắt của tôi.

Tôi khom người, cách cậu ta rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy và những sợi lông tơ bé tí trên mặt cậu ta. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, giọng của cậu ta cũng trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng có chút ngây thơ.

Tôi không tự giác thả chậm tiếng nói, dịu dàng hỏi: "Cậu có muốn vào trong ngủ không?"

Thẩm Nam Tự lắc đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Xin lỗi, hôm qua viết báo cáo muộn quá."

Cậu ta nói xong thì giữ chặt tay tôi để tôi ngồi sát bên cạnh cậu ta. Tôi thuận tay sờ lên mặt cậu ta, nói: "Bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

"Em biết rồi." Thẩm Nam Tự cười: "Hôm nay muốn gặp anh cho nên muốn sớm làm xong việc, có thể ở cùng anh một hồi." Vừa nói giọng điệu vừa nhỏ lại, toát lên vẻ ảo não: "Không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi..."

Cậu ta như thế này sinh động hơn cái người tẻ nhạt ban đầu, trong lúc vô tình tôi dường như càng ngày càng gần cậu ta.

"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Nam Tự vòng tay lên eo của tôi, cằm đặt trên vai tôi, hỏi.

"Không có gì... Đêm nay cậu có giờ lên lớp không?"

"Ừm, có một tiết lao động pháp luật." Cậu ta nói: "Mỗi lần tới gặp anh, cũng không biết lần tiếp theo gặp được là lúc nào." Thở dài rồi nói tiếp: "Lại không nỡ đi."

Tôi nghĩ một lúc, hỏi: "Tôi đưa cậu về trường nhé?"

"Có thể chứ?" Đôi mắt Thẩm Nam Tự lóe sáng: "Anh không cần chờ... Sao?"

Tôi biết cậu ta muốn hỏi cái gì, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, sắp bảy giờ.

"Chắc anh ấy vẫn còn bận việc, không đợi nữa." Tôi nói.

Thời gian này, trong sân trường, tất cả học sinh đều đã cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi học hoặc tới đi dạo trong sân thể thao. Thẩm Nam Tự nắm tay tôi đi trên đường trong bóng râm, để tôi nhớ lại lần trước tới còn là ngày kỷ niệm thành lập trường, đây là lần đầu tiên cậu ta tỏ tình với tôi.

Hai chúng ta đều đi rất chậm, ai cũng không nói gì. Thời tiết đầu thu nhẹ nhàng khoảng khái, cực kỳ dễ chịu. Một cơn gió thổi qua, trên đỉnh đầu rơi xuống vài chiếc lá khô, có một chiếc rơi ở trên đầu của tôi bị Thẩm Nam Tự nhẹ nhàng hất ra.

Tôi chợt ngẩn ngơ, yêu đương ở sân trường có lẽ cũng chính là như vậy đi, hai người nắm tay nhau đi dạo không có chút mục đích nào, có lẽ phiền não lớn nhất cũng chỉ là ngày kiểm tra hôm sau mà thôi.

Theo một ý nghĩa nào đó, Thẩm Nam Tự đã giúp tôi bổ sung đoạn yêu đương thiếu thốn này.

Trong vô thức đã đi tới trước lầu học, Thẩm Nam Tự dừng bước, lưu luyến không rời nói: "Em phải lên lầu học rồi."

Tôi tỉnh táo lại, không yên lòng cười: "Ừm, đi đi."

Người xung quanh cũng dần đi tới, cậu ta giống như không chút để ý, hôn nhẹ lên trán của tôi, nói: "Trở về phải nhớ nhắn tin cho em hay."

"Được rồi, cậu tập trung tinh thần lên học đi."

Đưa mắt nhìn cậu ta đi vào, tôi không có về nhà ngay, mà tìm một hàng ghế dài ngồi xuống, lẳng lặng ngây ngẩn một hồi.

Rất khó hình dung cảm giác bây giờ của mình là gì, giống như hiểu được vì sao Phó Chi Hành có mới nới cũ, nhưng cũng giống như đang hoang mang... Rốt cuộc là vì người tên Thẩm Nam Tự này tôi mới có thể tiếp nhận hay chỉ cần tôi điều chỉnh một chút, đổi thành người khác cũng có thể luôn.

Thế là tôi nghĩ tới những người từng cố lấy lòng tôi, không thiếu những người trẻ tuổi, đẹp trai, thành thục nhiều tiền, nhưng khuôn mặt của họ chỉ lướt qua đầu tôi, trong lòng tôi lại không có bất cứ gợn sóng gì.

Sắc trời dần tối xuống, điện thoại nắm trong tay chợt sáng lên, là điện thoại của Phó Chi Hành.

"Alo, cục cưng?" Giọng nói của hắn phá vỡ khung cảnh yên tĩnh xung quanh: "Anh tới đón em, em không ở công ty hả?"

Tôi sửng sốt một hồi, hỏi: "Anh không nhìn thấy tin em gửi hả?"

"Hửm?" Phó Chi Hành truyền tới giọng điệu nghi hoặc, một lúc sau, hơi buồn bực nói: "Quá bận, không nhìn thấy... Bây giờ em trở về rồi sao?"

"Còn chưa có." Tôi nói: "Chuẩn bị trở về thôi."

"Ở đâu vậy? Anh tới đón em."

Lá cây trên đỉnh đầu rơi xào xạc, tôi ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Tại đại học A."

Giọng điệu đầu bên kia điện thoại rõ ràng trầm xuống, im lặng một lúc, Phó Chi Hành nói: "Em... Có cần anh tới đón không?"

Vừa vặn tôi cũng lười lái xe, gật đầu nói: "Ừm, anh qua đây đi, em chờ anh."

Qua thời gian lên lớp, trong sân trường trở nên cực kỳ yên tĩnh và an ninh. Lúc Phó Hành Chi tìm tới tôi, tôi vẫn ngồi trên hàng ghế dài, quan sát những cây ngô đồng đang rơi rụng cách đó không xa.

Ánh mắt bị một bóng người cao lớn ngăn trở, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt thâm thúy của Phó Hành Chi trong bóng đêm.

Hắn ngồi xổm xuống, nhíu mày khó nhận ra, hỏi: "Sao lại ngồi ở bên ngoài, có lạnh không?"

"Không lạnh." Tôi lắc đầu.

Nói thì nói như thế, hắn vẫn cởi áo khoác của mình phủ thêm cho tôi, cũng không hỏi vì sao tôi tới đại học A, chỉ nói: "Đi thôi, về nhà nào."

"Chi Hành." Tôi giữ chặt hắn.

"Hửm?" Phó Chi Hành quay đầu, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Không muốn tự đi, muốn anh cõng hả?"

Nói xong thì giả vờ ngồi xổm xuống, tôi ngăn hắn lại, nói: "Đừng ồn ào."

"Vậy thế nào?" Hắn xoay người nhéo mặt của tôi: "Dáng vẻ không vui vẻ lắm nhỉ."

Không vui vẻ...?

"Không hề không vui, chỉ là đang nghĩ một việc." Tôi nói: "Anh không hỏi vì sao em ở đây sao?"

Động tác của Phó Chi Hành khựng lại, sau đó đứng người dậy, dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa rầu rĩ nói: "Không cần nghĩ cũng biết là vì Thẩm Nam Tự."

Xem ra hắn rõ ràng hơn tôi tưởng tượng nhiều.

"Em..." Tôi rũ mí mắt xuống, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho hắn biết: "Muốn thử một lần."

Không nói thử cái gì, nhưng Phó Chi Hành chắc là cũng hiểu rõ.

Không khí chợt rơi vào một trận im lặng quái dị, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy hắn nhíu mày, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

"Không có ý muốn thương lượng với anh." Tôi nói tiếp: "Nhưng cứ cảm thấy muốn nói cho anh biết."

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: "... Vì sao? Nếu giống như em đã từng nói, chúng ta lựa chọn cuộc sống tự do mình muốn, vậy tại sao còn cố ý muốn nói cho anh biết?"

"Bởi vì em không hy vọng lại xảy ra chuyện như lần trước, sẽ khiến em rất khổ sở." Tôi nói.

Phó Chi Hành dường như không tin tưởng lắm: "Chỉ vì điều này?"

"Ừm."

Tôi tự nhận mình đã giải thích đủ rõ ràng, nhưng Phó Chi hành dường như càng không rõ, đi qua đi lại trước mặt tôi vài vòng, cuối cùng dừng lại nhìn tôi, liếm liếm răng hàm nói: "Cho nên bây giờ là, em vì bảo vệ cho cậu ta nên muốn nói cho anh biết là đừng tìm cậu ta gây rắc rối?"

Ý tứ của tôi là như vậy à... Tôi cúi đầu suy nghĩ, luôn cảm thấy Phó Chi Hành cũng khiến tôi mù mờ theo luôn rồi.

Tôi im lặng có lẽ bị hắn coi như ngầm thừa nhận, hắn trông càng tức giận hơn, nổi giận, biểu cảm bày ra không hiểu sao còn có chút chua xót và uất ức.

"Thời Lộ." Lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu này gọi tên của tôi: "Anh hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của em, trong lòng anh, em làm cái gì cũng đúng. Nhưng anh không thể tiếp nhận Thẩm Nam Tự."

"Anh..." Tôi không nghĩ tới hắn lại không nói lý tới vậy, nhất thời nghẹn lời.

Giống như sợ tôi sẽ nổi giận, Phó Chi Hành chỉ cứng rắn vài giây là đổi lại giọng điệu bình thường ngay, ôn tồn nói: "Đã sắp kết hôn rồi, đừng càn quấy được không? Sau này cũng chỉ có hai người chúng ta, cái gì anh cũng nghe theo em, có được không?"

Càn quấy?

Tôi nhìn ánh mắt của hắn, không hiểu sao cũng nổi lên tính tình, tôi nhấn mạnh từng chữ: "Không được."