Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 89



Cho dù Phó Chi Hành nói hắn không sao, tôi vẫn không thể yên lòng.

Tôi đến nhờ người khác hỏi một bác sĩ ở nước ngoài chuyên về tim mạch, hẹn cuối tuần này làm thêm một buổi chẩn đoán.

Phó Chi Hành rất biết cách để dỗ tôi, vốn dĩ tôi có hơi giận vì hắn giấu tôi nhưng bây giờ đều đã bị hắn nhẹ nhàng dỗ dành.

Chờ nhìn những tài liệu đó lần nữa, tôi đã không muốn truy cứu thêm cái gì nữa rồi.

Cùng lắm thì hắn cho tôi thì tôi sẽ nhận, dù sao hai người chúng tôi không có con nhỏ, của tôi cũng là của hắn.

Ngủ cả ngày không ăn cơm, tôi cảm thấy đói, ra ngoài nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang ở trong phòng bếp nấu canh.

Cậu ta nhìn thấy tôi liền vô ý thức lộ ra một nụ cười, sau đó sững sờ một lát, bỏ cái muỗng múc canh xuống đi đến trước mặt tôi, khom lưng sờ vào mặt tôi, dịu dàng nói: “Mắt đỏ vậy, sao thế?”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Phó Chi Hành sau lưng tôi một cái, có hơi cau mày lại, dường như đang chất vấn Phó Chi Hành có phải đã bắt nạt tôi hay không.

“Không sao.” Tôi lắc đầu, ngại vì bị cậu ta che chở như vậy, kiếm cớ nói: “Ngủ hơi lâu, mắt không được thoải mái, cậu đang nấu gì đó?”

Thẩm Nam Tự thu ánh mắt lại, dịu dàng cười với tôi, trả lời nói: “Nấu gà hấp nước dừa.

Em đoán là anh đã đói rồi.”

Tôi gật đầu nói ừm, bụng vừa đúng lúc phát ra tiếng kêu ọt ọt.

Phó Chi Hành ở phía sau phì cười một tiếng, giơ tay lên xoa đầu tôi, nói: “Đi rửa tay trước đi.”

Tôi bị cảm giác quan tâm của hai người khiến cho bản thân hơi khó hiểu, khuôn mặt lập tức nóng lên, trốn tránh ánh mắt của bọn họ chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc trở lại bàn ăn, Thẩm Nam Tự đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.

Tôi thuận miệng hỏi ngày hôm nay cậu ta đã làm gì, cậu ta nói mình luôn ở trong phòng ôn tập.

“Trong lúc đó có nhìn anh mấy lần, anh ngủ rất ngon nên em không đành lòng quấy rầy anh.” Cậu ra nâng cầm nhìn tôi nói: “Nếm thử món canh gà này đi xem có ngon không.”

“Ừm.” Tôi bưng chén lên nếm một miếng, nước dừa rất ngọt, thịt gà cũng rất tươi.

Nhìn không ra tài nghệ nấu ăn của Thẩm Nam Tự lại tài giỏi như vậy.

“Ngon lắm.” Tôi nói với cậu ta.

“Anh thích là được.” Cậu ta chớp chớp mắt nói: “Còn làm nấm xào măng nữa, Phó Chi Hành nói anh thích ăn cái này.”

Tôi không lộ ra biểu cảm gì nhìn Phó Chi Hành một cái, hắn đang bưng chén lên húp canh, Thẩm Nam Tự nhắc đến tên hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Đột nhiên lồng ngực tôi nhói nhói, đến cả tôi thích gì hay không thích gì Phó Chi Hành cũng nói hết cho Thẩm Nam Tự, lẽ nào giống như hắn nói, hắn đã chuẩn bị xong hết cho một ngày nào đó hắn sẽ rời xa tôi… Tôi không muốn nghĩ tiếp nữa, cưỡng ép sự chú ý của bản thân sang cái khác.

Rất nhanh đã đến cuối tuần rồi, bác sĩ mang theo máy móc thiết bị gấp rút ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ.

Mới đầu Phó Chi Hành không muốn cho tôi đi cùng, ngập ngừng tìm lý do, thậm chí còn đề xuất cho tôi và Thẩm Nam Tự đi dạo bảo tàng nghệ thuật, tự hắn đi gặp bác sĩ.

“Có ích gì không.” Tôi thản nhiên nhìn hắn một cái: “Sớm muộn gì em cũng biết.”

“Người nước ngoài thích nói phóng đại, không có nói chuyện hàm súc như bác sĩ người Trung Quốc chúng ta.” Hắn nói không lay động được tôi, bắt đầu nói bóng nói gió: “Em nghe đại là được rồi.”

Tôi không hề nhúc nhích, nhìn hắn rất nghiêm túc nói: “Tự em sẽ có phán đoán của mình.”

“Ồ…” Phó Chi Hành ỉu xìu: “Biết rồi, vợ.” 

Trên thực tế người nước ngoài cũng không thích nói phóng đại.

Bác sĩ giải thích từng trang từng trang trong báo cáo cho tôi nghe, bình tĩnh khách quan nói cho tôi với Phó Chi Hành tình huống và vấn đề trước mắt và tương lai có thể xảy ra.

Tuy là một số thuật ngữ của bác sĩ tôi không hiểu lắm nhưng điều có thể biết là nếu như không quan tâm, thì các triệu chứng đột nhiên đột phát giống như những ngày trước sẽ càng ngày càng thường xuyên và nghiêm trọng hơn.

“Hai đến ba năm gần đây, tốt nhất không nên xử lí công việc nặng nhọc, đừng làm việc quá sức, duy trì tâm trạng bình tĩnh.

Nếu có thể thì cứ dừng công việc trong tay, nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi…”

Bác sĩ đã nói rất nhiều kiến nghị cũng không khác gì mấy với bác sĩ trước, cuối cùng bảo Phó Chi Hành suy nghĩ đi Thụy Sĩ điều dưỡng, bên đó có một số máy móc thiết bị không tiện vận chuyển về nước, hơn nữa môi trường cũng thích hợp để nghỉ ngơi hơn.

“Nói sau đi.” Phó Chi Hành cười: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Bác sĩ cũng không cưỡng ép gì, chỉ nói: “Điều kiện sức khỏe của cậu tương đối tốt, nên sớm phòng bị, khả năng xảy ra điều không lường trước được cũng sẽ ít đi nhiều.”

“Biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ.” Phó Chi Hành nói.

Trên đường về nhà, tôi ngồi kế bên Phó Chi Hành không nói gì, hắn nắm chặt lấy tay tôi cũng không nói gì cả.

Tôi biết hắn đang nghĩ gì.

Nếu như bây giờ hai người chúng tôi vẫn còn ở nước ngoài, hoặc là bên cạnh tôi không có Thẩm Nam Tự, hắn có thể sẽ đồng ý lời bác sĩ nói, đi Thụy Sĩ hoặc đi đâu đó dưỡng bệnh một thời gian.

Nhưng mà bây giờ tất cả không như vậy nữa, hắn không thể rời xa tôi, cũng sẽ không ích kỷ yêu cầu tôi đi với hắn.

“Chi Hành…”

“Cục cưng…”

Hai người chúng tôi đồng thanh lên tiếng.

“Anh nói trước đi.” Tôi nói.

Phó Chi Hành nhìn tôi, do dự rất lâu nói: “Thực ra, em… Trong lòng em có cậu ta đúng không?”

Cái từ “cậu ta” này chỉ ai, không nói cũng đoán được.

“Nếu như anh bảo em cùng anh đi ra nước ngoài, có thể em cũng sẽ đồng ý.

Nhưng sẽ giống như em sẽ không vì cậu ta mà bỏ rơi anh vậy, cũng sẽ không vì anh mà bỏ rơi cậu ta.

Dù sau này người ở bên anh, trong lòng vẫn sẽ nhớ cậu ta, anh không muốn như vậy…”

Nghe có vẻ như trong lòng Phó Chi Hành rất rối rắm, lời nói cũng rất hỗn loạn.

Nhưng tôi nghe hiểu ý của hắn.

Hắn không hi vọng tôi buông bỏ thứ quan trọng của mình mà dời sang hắn.

“Thích một người rất khó, Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành nghiêm túc nói: “Mặc dù anh sẽ đố kỵ, người mà em thích không phải anh nhưng anh cũng sẽ vui vẻ vì em, ít nhất có người sẽ khiến em cảm nhận được cái gì là yêu và thích.”

“Em không có…”

Tôi muốn phủ nhận, bị âm thanh nhỏ nhẹ của Phó Chi Hành cắt ngang: “Ít nhất cậu ta cũng rất đặc biệt với em.

Sau khi trưởng thành, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy em cười ngây ngô như vậy, chỉ có lúc em ở bên cậu ta, cm mới giống như là một bạn nhỏ vô lo vô nghĩ vậy.”

Phó Chi Hành đang nói, bỗng nhiên khóe môi cong lên nở một nụ cười thản nhiên: “Cho nên anh sẽ không yêu cầu em đi cùng anh.

Nếu như ngày nào đó anh trở thành gánh nặng của em, anh sẽ hận bản thân mình mất.”

Tôi im lặng cụp mắt xuống, nghĩ về lời nói của Phó Chi Hành.

Ở đâu đó trong tôi không phát hiện ra lúc tôi ở cạnh Thẩm Nam Tự có gì khác biệt.

Nhưng Phó Chi Hành là người gần gũi tôi nhất, trong mắt của hắn nhìn thấy tôi, có thể hiểu rõ bản thân hơn tôi rất nhiều.

Trở về nhà tôi phát hiện Thẩm Nam Tự không ở đó nữa, tôi mới nhớ đến ngày mai cậu ta còn có bài thi, hôm nay về trường học rồi.

Con thỏ lông xù cậu ta tặng tôi vẫn còn ngoan ngoãn ở trên ghế sô pha nhỏ.

Bởi vì quá to cho nên ghế sô pha có hơi chật chội.

Tôi nghĩ rồi lấy điện thoại gọi video cho cậu ta một cái.

“A lô?” Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng trầm thấp.

Cả một cái đầu đang sáp lại trên màn hình, cắm tai nghe vào hỏi: “Sao đó?”

“Không có…” Thực ra tôi cũng không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng của cậu ta thế nên tìm đại một lý do: “Ôn tập thế nào rồi?”

“Vẫn còn ở thư viện.” Thẩm Nam Tự lặng lẽ di chuyển đầu ra, cho tôi xem sau lưng của cậu ta một cái: “Ở với bạn cùng phòng cả đêm.

Đợi một chút, em đi ra ngoài nói chuyện.”

Sau đó tôi nhìn thấy một cảnh thoáng qua rồi tối sầm xuống giống như điện thoại bị cậu ta bỏ vào trong túi vậy.

Lúc thấy bầu trời lần nữa, trên màn hình đã là khuôn viên trường đại học vào ban đêm.

“Anh trai.” Tâm trạng Thẩm Nam Tự có vẻ không tệ, cười hỏi tôi: “Anh nhớ em rồi à?”

Tôi không có phủ nhận, nói: “Có một chút.”

Đương nhiên Thẩm Nam Tự không ngờ tới câu trả lời này, cả người sững sờ một lát, dè dặt hỏi: “… Thật á?”

Bởi vì những ngày này tôi lo lắng cho Phó Chi Hành, tâm trạng cũng rất buồn phiền, mãi cho đến bây giờ mới thư thả được một chút, gật đầu nói: “Ừm.

Bài thi ngày mai khó lắm không, sao còn phải học cả đêm?”

“Em không cần học, là bạn học ngốc của em cứ kéo dài không chịu ôn tập.” Thẩm Nam Tự hừ nhẹ một tiếng: “Nhất định phải lôi kéo em ở cùng cậu ta.”

Nói xong cậu ta nghĩ cái gì đó, chuyển đề tài: “Hay là… Anh đến chơi với em đi?”

Tôi cười hỏi: “Chơi cái gì?”

Điện thoại bên đó rơi vào im lặng, mùa đông tối mịt trong khuôn viên dường như thật sự chẳng có gì vui… Vì không để Thẩm Nam Tự bị gượng gùng, tôi chủ động nói: “Để tôi đi tìm cậu, gặp mặt cũng tốt.”

Người trong màn hình lập tức cong khóe môi, trên mặt không giấu nổi nét cười: “Được.”

Tôi mặc áo khoác, chọn một cái chìa khóa xe, ngoài miệng Phó Chi Hành ra vẻ rộng lượng, nhưng nhìn thấy tôi tối như vậy còn ra ngoài tìm Thẩm Nam Tự thì trên mặt cũng viết mấy chữ không vui, nhỏ giọng oán giận nói: “Không phải hôm qua mới gặp sao…”

Thấy tôi không trả lời, hắn lại sáp lại hỏi: “Cục cưng, vậy tối nay có về nhà không?”

Tôi nhìn hắn một cái nói: “Không chắc.”

“… Ồ.” Phó Chi Hành ủ rũ choàng khăn cho tôi: “Đi đường cẩn thận.”

Nhìn hắn như vậy, tôi nhớ đến lời hắn nói lúc sáng, cảm thấy tức cười một cách khó hiểu.

Xem ra cho dù lời trên miệng nói thế nào thì đến lúc ghen tuông cũng không ít đi chút nào.

“Cười cái gì?” Phó Chi Hành càng không vui: “Đi gặp cậu ta có cần vui như vậy không…”

Tôi không trả lời hắn, nhón chân hôn lên môi hắn một cái thật nhanh, vẫy vẫy tay nói: “Em đi đây.”.