Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 95



Khi Phó Chi Hành té ngã theo phản xạ có điều kiện nắm lấy tay của tôi, gò má đụng vào đầu gối của tôi phát ra một tiếng lớn. Tôi hoảng hốt khom người đỡ vai hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vất vả nắm chặt áo khoác trên người tôi.

Tôi phản ứng lại, luống cuống sờ túi áo khoác, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc quen thuộc, mở ra phát hiện bên trong đã vơi hơn một nửa.

"Là thứ này sao?" Tôi không phát hiện giọng của mình cũng khóc nức nở.

Phó Chi Hành ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu. Tôi đỡ hắn ngồi lên ghế, đút một viên thuốc cho hắn, một lát sau, sắc mặt của hắn bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hô hấp cũng không còn khó khăn.

"Chi Hành..." Tôi vẫn sợ hãi, đến bây giờ mới hiểu ra bình thường mình được bảo vệ tốt như thế nào. Xảy ra chuyện thế này, tôi một chút cũng không biết nên làm cái gì. Ngôn Tình Hài

"Khóc cái gì..." Phó Chi Hành chậm rãi giơ tay sờ mặt tôi, lau nước mắt cho tôi, cười yếu ớt nói: "Anh không sao, chỉ là quá mệt mỏi."

Sắc mặt của hắn rất khó coi, hốc mắt lõm xuống, quầng mắt thâm xanh, không biết đã bao lâu không nghỉ ngơi. Tôi ôm eo hắn, dựa vào ngực hắn, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn bên tai, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi.

Phó Chi Hành hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi an ủi nói: "Thật sự không sao, đừng lo lắng."

Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng bình tĩnh của hắn, im lặng một lúc lâu mới nói: "Em ra nước ngoài với anh, được không?"

Phó Chi Hành khẽ giật mình, không lập tức đồng ý với tôi.

"Anh càng cần hoàn cảnh yên tĩnh và điều trị tốt hơn." Tôi cố gắng bình tĩnh nói: "Cho dù như thế nào, tính mạng và sức khỏe là quan trọng nhất."

Vẻ mặt Phó Chi Hành có chút xúc động, nhẹ nhíu mày nói: "Cục cưng, em nghĩ kỹ rồi sao?"

"Ừm."

"Là vì anh hay là không muốn anh làm khó Thẩm Nam Tự?"

Tôi cụp mắt xuống nói: "Vì anh."

Hô hấp Phó Chi Hành cứng lại, sau đó ôm chặt lấy tôi, thấp giọng hỏi: "Vậy cậu ta thì sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Em không biết."

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy từ không chết không thôi trên một người. Thẩm Nam Tự cố chấp làm cho tôi khó hiểu, cậu ta đã chuẩn bị xong việc xa nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ.

Nhưng cái này có thể nói là lỗi của cậu ta sao...

"Nói thật, anh hận không thể giết cậu ta." Giọng Phó Chi Hành trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi: "Em mất tích mấy ngày nay, anh đã giết chết cậu ta ở trong lòng một nghìn lần."

Trong lòng tôi căng thẳng, không khỏi nắm chặt quần áo hắn: "Chi Hành."

Phó Chi Hành dừng một chút, sờ đầu tôi, giọng nói dịu đi: "Anh còn không nỡ dùng sức chạm vào cục cưng, cậu ta lại bắt nạt em như vậy, anh... Hôm nay nếu không phải sợ dọa đến em, anh thật sự không dám bảo đảm mình sẽ làm cái gì."

Hắn nói xong thì im lặng một lát, cúi đầu nhìn tôi nói: "Nhưng vừa rồi anh lại cảm thấy giết cậu ta cũng được, phá hủy tiền đồ của cậu ta cũng được, nhưng không mang lại đau khổ bằng câu nói kia của em."

Câu nói kia của tôi... Tôi vốn cũng không muốn tổn thương Thẩm Nam Tự, nhưng hiện tại xem ra người tổn thương cậu ta sâu nhất là tôi.

"Anh còn nghĩ đến mình." Phó Chi Hành lộ ra nụ cười chua xót: "Anh nghĩ, em cũng không để ý anh làm cái gì, cũng không truy cứu anh đúng sai, có phải bởi vì... Không có tình cảm?"

"Em..." Tôi hơi há miệng, phát hiện mình không thể trả lời vấn đề này.

"Biết đâu anh và Thẩm Nam Tự giống nhau." Giọng Phó Chi Hành rất bình tĩnh, suýt nữa làm cho tôi không nghe được hắn khổ sở: "Đều yêu mà không có được người mà thôi."

Tôi không nói nữa, Phó Chi Hành cũng không.

Chúng tôi đều mệt mỏi, thần kinh của hắn căng thẳng lâu như vậy, hiện tại lập tức được thả lỏng, càng dễ dàng bị mỏi mệt đánh bại.

Tôi cũng rất mệt, nhưng không thể cho ai biết nguyên nhân của sự mệt mỏi này.

Phó Chi Hành vẫn lo lắng cho cơ thể của tôi, cho nên chúng tôi không về nhà mà đến bệnh viện.

Tôi vẫn không thể tự đi, Phó Chi Hành đỡ tôi xuống xe, bế ngang tôi lên. Cân nặng của tôi vốn không là gì so với hắn, lúc hắn nghịch ngợm còn có thể hất tôi lên rồi vững vàng đón lấy, nhưng hôm nay hắn ôm tôi đi rất chậm, thậm chí đi vài bước phải dừng lại một chút.

"Phải làm sao bây giờ." Hắn ra vẻ thoải mái nói giỡn nói: "Chưa đến ba mươi tuổi đã không còn dùng được."

Tôi biết cũng bởi vì mình, tự trách và áy náy dâng lên, ôm lấy cổ Phó Chi Hành, vùi vào vai hắn nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Phó Chi Hành cười cười, xoa gáy tôi nói: "Đồ ngốc."

Lúc gặp bác sĩ tôi mới biết được lúc Phó Chi Hành biết tôi và Thẩm Nam Tự cùng mất tích thì tức giận đến ngất xỉu một lần, khó trách đến hôm nay mới tìm được tôi...

"Vì sao không nói cho em biết?" Tôi hỏi Phó Chi Hành.

Hắn giống như phạm sai lầm không dám nhìn vào mắt tôi nói: "Anh sợ em lo lắng..."

Bác sĩ thở dài nói: "Chờ lát nữa đi kiểm tra."

Phó Chi Hành không dám nói không, rầu rĩ nói: "Tôi biết rồi."

Chờ hắn kiểm tra xong quay lại, tôi nằm trên giường bệnh truyền dịch đến ngây người.

Tôi nghe tiếng mở cửa, quay đầu hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Phó Chi Hành vẫn ra vẻ chẳng hề để ý dù trời sập xuống, cười cười nói: "Nói anh nghỉ ngơi nhiều. Không có việc gì."

Hắn đi tới ngồi ở mép giường, cầm lấy tay không truyền dịch của tôi, nâng trong lòng bàn tay xoa xoa, nói: "Em đừng lo lắng."

Tôi không thể nào không lo lắng.

Nhưng bởi vì cơ thể hắn vẫn luôn tốt, ngoại trừ bỏ phát sốt bị cảm thì chưa mắc bệnh khác, hiện tại gặp chuyện này nên tôi mới càng thêm không biết làm sao.

"Được rồi, cục cưng, đừng mặt ủ mày ê nữa." Phó Chi Hành xoa mũi tôi như dỗ dành trẻ con nói: "Em còn như vậy, anh sẽ nghi ngờ em yêu anh."

Tôi biết hắn cố ý nói dỗ tôi vui vẻ, nhưng có cố ý mang theo mong đợi và may mắn hay không, tôi không biết.

Tôi nhìn Phó Chi Hành, nghiêm túc nói: "Với em mà nói, anh là người rất quan trọng."

Phó Chi Hành sửng sốt một chút, mất tự nhiên cong môi hỏi: "Ngoại trừ quan trọng... Còn có gì không?"

Tôi cụp mắt xuống, quá khứ hiện lên trước mắt, mỗi giai đoạn trong cuộc đời tôi, Phó Chi Hành là người cách tôi gần nhất.

Tôi im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Có lẽ đã từng thích... Lúc em mười mấy tuổi, anh giúp em vẽ tranh trong phòng vẽ tranh, buổi tối tất cả mọi người đi hết, anh chờ em ngủ, khi đó em nghĩ sau này kết hôn với Chi Hành, cũng rất tốt..."

Tôi nói xong thì nhìn về phía Phó Chi Hành, lộ ra nụ cười nói: "Có đôi khi em cũng hy vọng tình cảm của mình rõ ràng một chút, hoặc mãnh liệt một chút, nhưng cái này giống như toàn bộ em có thể chạm đến. Cho nên em cũng không biết, rốt cuộc mình có thật sự thích anh hay không."

Dưới ánh đèn trong phòng bệnh, tôi nhìn thấy vành mắt Phó Chi Hành đỏ lên, cúi đầu che miệng dùng sức bóp một cái.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, mũi và đôi mắt đều đỏ, hắn mở miệng thở dài một cái, giống như cố kìm nén không khóc ra.

Một lúc sau hắn nhìn tôi, khó khăn hỏi: "Cho nên anh... mãi mãi bỏ lỡ, đúng không?"

Tôi không có trả lời.

Nếu nói bỏ lỡ, chúng tôi đều bỏ lỡ. Sớm một bước hoặc trễ một bước, tóm lại đều không hoàn hảo.

Cuối cùng nước mắt Phó Chi Hành chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay tôi.

Hắn lặng lẽ khóc nhưng tôi lại giống như nghe thấy tiếng vụn vỡ, giống như xe cán qua tuyết trên đường phố.

Tuyết... Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi.

Năm nay tuyết vô cùng nhiều, giống như bắt đầu từ ngày Thẩm Nam Tự đưa tôi đi thì tuyết vẫn rơi. Sau này có lẽ sẽ đến một nơi càng nhiều tuyết sinh sống, tôi bỗng nhiên bắt đầu nhớ mùa hè nóng nực.

Phó Chi Hành lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của tôi: "... Vậy cậu ta thì sao?"

Giọng hắn vừa thấp lại khàn, tôi quay đầu lại, hắn nhìn tôi hỏi: "Lâu như vậy, em có từng thích cậu ta không?"

Không khí im lặng. Tôi cúi đầu cười cười, nói: "Có."

Cho đến bây giờ, nếu nói không có, ngay cả tôi cũng sẽ không tin tưởng.

"Ít nhất thì cũng đã rung động. Cũng nghĩ tới luôn ở bên nhau." Tôi nhẹ giọng nói: "Chẳng qua đều không quan trọng. Thích anh, thích cậu ta, thích người khác, giống như cũng không có gì khác biệt."

Ầm.

Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, Thẩm Nam Tự thở hổn hển đứng ở cửa, giống như mới vừa đánh nhau, quần áo và tóc rối loạn.

Hai vệ sĩ đuổi theo cậu ta phía sau, Thẩm Nam Tự chỉ liếc nhìn tôi một cái, còn chưa đứng vững đã bị khống chế trên mặt đất, đầu đụng vào sàn nhà phát ra tiếng va đập khiến người ta sợ hãi.

"Thẩm..."

Tôi hơi há miệng, nghe thấy Phó Chi Hành hờ hững nói: "Để cậu ta vào."

Tác giả có lời muốn nói:

Không có ngược, chuẩn bị kết thúc (Tôi cũng không cảm thấy đây là truyện ngược, có lẽ tôi là mẹ kế của hai công à?) Sau này tình cảm của Lộ Lộ với hai công cơ bản chính đã nói trong chương này, có rung động nhưng không có yêu, sau đó cũng vẫn sẽ như vậy.