Yêu Đương Đoan Chính

Chương 67: Nuông chiều em



Hai tiết cuối buổi chiều của chủ nhiệm, không giảng bài nhiều mà chủ yếu là họp lớp. Có lẽ tuyết rơi khiến chủ nhiệm tức cảnh sinh tình, ông ngồi trên bục giảng bưng ly trà, kể về mùa đông năm ông lên lớp mười hai.

Chuyện của hơn mười hai mươi năm trước, mọi thứ đều mơ hồ làm người nghe muốn chìm vào giấc ngủ. Dù sao thì cách biệt tuổi tác, khoảng cách thế hệ quá lớn nên khó khơi dậy lòng đồng cảm.

Nguyên nhân chính vẫn là gió lạnh lùa vào phòng học, dù cửa trước cửa sau đóng chặt nhưng vẫn lạnh buốt, ai nấy đều lạnh cóng nào còn tâm tư cảm khái.

Yến Hảo nhân lúc này học thuộc các điểm kiến thức Sinh học, đọc thuộc phần nào thì viết phần đó ra, chẳng mấy chốc đã lật tờ giấy nháp sang mặt còn lại.

Dương Tùng khom lưng gối đầu lên sách, lén chơi game trên điện thoại, thao tác các nút nhanh mạnh đến mức toàn thân run theo.

Yến Hảo thấy bàn rung bèn nhìn xuống, đá bay bàn chân đang đụng vào chân bàn.

Dương Tùng mới khựng lại một thoáng đã bị cướp quái, cậu ta nâng sách lên che, quay đầu nhìn Yến Hào, đen mặt hỏi bằng khẩu hình miệng: Ông làm gì thế?

Yến Hảo mấp máy môi: Ông bớt run đi được không? Nước tiểu của tôi sắp bị ông vẩy ra ngoài rồi.

Dương Tùng:...

Dương Tùng tìm một chỗ để treo máy, ôm sách che mặt, nhỏ giọng tán dóc với Yến Hảo: "Mắc tiểu sao không xin đi?"

Yến Hảo bật ra hai chữ: "Lạnh quá."

Khóe miệng Dương Tùng giật giật bảo "hợp lý" rồi lục trong hộc bàn ném một thứ lên đùi cậu.

"Gì đây?" Yến Hảo nhìn món đồ trong tay: "Thì ra đây chính là Bé cưng sưởi ấm trong truyền thuyết, ông lấy đâu ra vậy?"

Dương Tùng tiếp tục chơi game: "Sáng nay có bạn nữ cho."

Yến Hảo ngạc nhiên: "Ông không nhận quà của mấy bạn nữ mà?"

Dương Tùng vẫn liên tục rung chân: "Người ta thường nói một xu bức tử anh hùng, một cơn gió lạnh đánh bại trai đẹp."

Yến Hảo: "..."

"Tôi còn tưởng ông hợp ý chủ nhân của Bé cưng sưởi ấm."

"Tình yêu không phải là chuyện muốn yêu thì yêu, con mẹ nó chứ yêu một hồi già đi mấy tuổi, thôi kệ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng."

"Ông muốn độc thân mười năm sao?"

"Nói gì đó, tôi chỉ lấy ví dụ thôi ô kê?"

"..."

Trên bục phát ra một tiếng "cộp", chủ nhiệm đặt mạnh ly trà xuống: "Yến Hảo, Dương Tùng, hai cậu muốn lên đây nói chuyện không?"

Dương Tùng nhởn nhơ đáp: "Không cần đâu ạ, hai đứa dân đen bọn em ở dưới đây thưởng thức năm tháng huy hoàng của thầy là được rồi."

Chủ nhiệm trợn mắt nhìn cậu ta.

Dương Tùng quay về khuôn mặt tươi cười vô hại, thoáng thấy Yến Hảo dán Bé cưng sưởi ấm lên người thì sốt ruột: "Cái tên bờm này, thứ này không được tiếp xúc trực tiếp với da, phải dán cách lớp quần áo."

"Mẹ ông nói thôi là được rồi còn thò tay vào làm gì, lạnh muốn chết..."

Yến Hảo lạnh đến mức chửi thề, da gà nổi khắp người, rồi cậu vô cớ ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt Giang Mộ Hành ở trên kia. Bốn mắt nhìn nhau theo đường chéo lớp học, có cảm giác như nhìn xuyên qua núi sông biển người.

Nhưng Yến Hảo chỉ thấy mù tịt, Giang Mộ Hành quay đầu lại khi nào? Nhìn mình làm gì? Dấu chấm hỏi mọc trong đầu Yến Hảo nhưng cậu vẫn đẩy Dương Tùng ra theo bản năng, kéo dây kéo áo khoác đồng phục lên, động tác làm liền một mạch.

Dương Tùng ngơ ngác không hiểu gì mãi đến khi nhìn thấy Giang Mộ Hành mới hiểu, cậu ta cáu đến mức đau gan, dựng thẳng ngón giữa.

——

Trà đã nguội mà họng chủ nhiệm cũng đã nói khô, ông ho khan vài tiếng hắng giọng: "Thầy sẽ điều chỉnh chỗ ngồi của hai em."

Ông gọi tên một bạn nam, sau đó gọi tên Yến Hảo: "Hết tiết hai em đổi chỗ."

Biểu cảm của cậu nam sinh kia chẳng khác gì rơi vào hố phân, sắc mặt Dương Tùng càng khó coi hơn, nam sinh kia nhìn sang, trên mặt viết một chữ to tướng kiêu ngạo, cút.

Mùi thuốc súng đến đột ngột rồi nhân đôi lên trong thoáng chốc. Nhiều khi xung đột cảm xúc giữa con trai vừa đơn giản vừa mãnh liệt, khó chịu thì chính là khó chịu.

Bầu không khí căng như dây đàn, Yến Hảo đặt bút chì bấm xuống đứng dậy: "Chủ nhiệm, em không muốn đổi chỗ."

Cậu vừa dứt lời, lớp học lập tức vang tiếng xôn xao. Đã sắp hết một học kỳ lớp mười hai, mọi người công nhận sự thật rằng Yến Hảo tiến vào tiền tuyến từ ngoài hàng ngũ, chiếu theo hành động này, có người nghĩ cậu đang ở không đi kiếm chuyện, có người nghĩ cậu đang thể hiện.

Hầu hết đều mang tâm thế hóng hớt chuyện không liên quan tới mình, họp lớp chán đến mức đầu óc muốn đóng băng, xảy ra vài chuyện để đầu óc sảng khoái cũng tốt.

Tống Nhiên thúc cánh tay Giang Mộ Hành: "Chuyển chỗ lên phía trước không tốt sao? Ông nhắn tin cho Yến Hảo đi, hỏi cậu ấy nghĩ thế nào?"

Giang Mộ Hành im lặng.

Mãi cho đến khi Yến Hảo bị chủ nhiệm gọi ra, cả lớp bắt đầu ồn ào, Giang Mộ Hành lên tiếng: "Im lặng."

Lớp phó dãy bên cạnh đang xì xào cười nhạo Yến Hảo với bạn cùng bạn, bất thình lình nghe Giang Mộ Hành khiển trách mình làm cô không kịp trở tay, cứ nghi ngờ mình nghe lầm.

Giang Mộ Hành lạnh lùng nói: "Có chuyện gì không thể đợi đến lúc hết tiết rồi nói sao?"

Câu hỏi này chỉ là vấn đề thực tế, không quá đáng, có điều bị chỉ điểm trước mặt mọi người cộng với những ánh mắt dò xét xung quanh, lớp phó xấu hổ tái mặt.

Những người biết ngọn nguồn sự việc đồng loạt lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Lần này là do lớp phó lắm lời, sắc mặt lớp trưởng chưa từng lạnh lùng đáng sợ như hiện tại, anh không hề nể mặt hơn hai năm làm cán sự lớp cùng nhau. Chỉ trách lớp phó ngu ngốc, giảm sút IQ tới mức vô lý khó hiểu, bây giờ ai mà chẳng biết quan hệ giữa lớp trưởng và Yến Hảo rất tốt, cùng đến trường cùng tan học không phải điều quá bình thường.

Bàn của lớp phó với lớp trưởng gần kề nhau mà còn không kìm lòng được nhiều chuyện trong lớp, không thể đợi về ký túc xá thảo luận.

Chuyện này tức là lớp trưởng đang ra tay bảo vệ người đó.

Những người không biết chân tướng cũng khá thích thú, e là cặp đôi lớp trưởng lớp phó xứng đôi nhất trường này sắp giải tán rồi.

——

Ngoài hành lang gió lạnh thổi lồng lộng, Yến Hào run rẩy rụt cổ lại. Sao Bé cưng sưởi ấm không ấm lên?

Giọng chủ nhiệm không nặng nề mấy: "Nói thầy biết vì sao em không muốn đổi chỗ?"

Yến Hảo hít một hơi khí lạnh thấu tim: "Em ngồi ở đó đã lâu, nảy sinh tình cảm với chỗ ngồi."

"..." Chủ nhiệm nói: "Đều là ngồi trong lớp cả mà? Thầy đâu có bảo em ngồi ngoài hành lang."

Yến Hảo: "Không giống, chỗ em ngồi ở bên cửa sổ, làm bài mệt có thể nhìn xuống lầu, đằng sau không có ai nên không cần tạo quan hệ vòng bàn trước bàn sau, rất yên tĩnh."

Chủ nhiệm hài lòng với thái độ thoải mái của cậu, điệu bộ ôn hòa hơn: "Thầy nghĩ bầu không khí là yếu tố quan trọng, đặc biệt là trong giai đoạn này, xung quanh chỗ em ngồi chỉ có một mình em cố gắng, những bạn còn lại đều nhàn hạ."

"Em chuyển lên ngồi ở trước, bên cạnh đều là những bạn tập trung học, em sẽ được truyền cảm giác cấp bách, có nhiều động lực hơn."

Yến Hảo không đồng ý: "Ngồi ở đâu đều phải dựa vào tự giác."

Chủ nhiệm cứng họng: "Em có thấy rõ bảng không?"

Yến Hảo gật đầu: "Em thấy rõ, em có thị lực tốt lắm."

Chủ nhiệm đi tới đi lui.

Yến Hảo xoa xoa tay, đưa lên miệng phả ra một hơi: "Chủ nhiệm, em thật lòng không muốn đổi chỗ, tuy đều là ngồi trong lớp nhưng sẽ ra nhiều bè cánh."

"Em khó hòa đồng, ít khi trêu đùa, nếu bây giờ em chuyển đến bè xa lạ, tâm trạng bị ảnh hưởng sẽ ảnh hưởng cả chuyện học."

Cậu nói có lý, chủ nhiệm suy nghĩ một hồi: "Vậy để em ngồi cùng bàn với Giang Mộ Hành?"

Tim Yến Hảo đập lỡ một nhịp: "Đừng."

Chủ nhiệm ngạc nhiên vì câu trả lời của cậu: "Chẳng phải em thân với Giang Mộ Hành lắm sao?"

Yến Hảo thầm nhủ trong lòng, thân lắm ạ, cực kỳ thân, chỉ thiếu điều đi thẳng vào vấn đề thôi.

"Thân thì thân nhưng không hợp ngồi cùng bàn."

Chủ nhiệm khó hiểu: "Hai em ngồi cạnh nhau sẽ tiện kèm cặp hơn mà?"

Yến Hảo xoa đôi má bị gió thổi lạnh, kèm cặp là nhân tiện, nếu cậu ngồi cùng bàn với Giang Mộ Hành, đừng hòng cậu tập trung nghe giảng nổi. Hơn nữa sẽ dễ bị lộ, cả hai bị phát hiện thì quá nguy hiểm.

Tuy Yến Hảo cực kỳ muốn trở thành bạn cùng bàn Giang Mộ Hành, ước mơ đơn giản thôi nhưng cậu không thể buông thả vào năm cuối cấp này. Dù sao vào đại học rồi sẽ luôn có cơ hội.

——

Giờ tan học, con đường trắng xóa.

Yến Hảo và Giang Mộ Hành đến nhà xe, cả người lẫn xe đều lạnh cảm tưởng như mọi thứ đều đóng băng.

Hạ Thủy và Dương Tùng không xuống chung, Yến Hảo đoán hai người họ đã hẹn sau lưng cậu, nguyên do phần lớn là chuyện của cậu. Dương Tùng là người biết chuyện, Hạ Thủy là cô bé lanh lợi, nhận ra là điều dễ hiểu.

Yến Hảo nghĩ miên man.

Giang Mộ Hành đang mở dây xích khóa nửa chừng bỗng dưng khóa lại: "Hôm nay không đạp xe, chúng ta đi bộ về."

Yến Hảo thừ ra: "Gì cơ?"

"Anh nói là," Giang Mộ Hành đứng dậy: "Cùng nhau đi bộ về."

Yến Hảo hoàn hồn nhớ lại chuyện ban nãy, cổ họng cậu hơi khô khốc: "Anh nói đi trong tuyết sẽ bị ướt đồ mà?"

Giang Mộ Hành xách cặp trong giỏ, bước ra khỏi nhà xe.

Yến Hảo đuổi theo, thở hổn hển nói: "Em nhận ra anh dễ xấu hổ lắm nhé."

Biểu cảm Giang Mộ Hành không đổi: "Em nghĩ nhiều rồi."

"Rồi rồi rồi, là em nghĩ nhiều."

Yến Hảo nhìn anh bằng ánh mắt "bạn nhỏ nói gì cũng đúng", cơ mặt Giang Mộ Hành giật nhẹ.

Thời tiết tuyết rơi dày đặc này, không có bao nhiêu người bung dù vì không phải mưa. Đôi người yêu có cái lãng mạn riêng của đôi người yêu, người một mình có sự tự do của người một mình.

Yến Hảo đút tay vào túi, chậm rãi bước đi: "Để xe ở trường rồi, sáng mai chúng ta phải đi bộ đến trường."

"Nếu đêm nay tuyết không ngừng rơi, ngày mai sẽ đọng lại lớp rất dày."

Yến Hảo phấn khích đến mức hai mắt sáng rỡ: "Sáng mai em muốn mang theo máy ảnh để chụp, chúng ta chụp với nhau nhiều tấm rồi đi rửa."

"Còn tấm chụp lúc đi biển nữa, rửa xong cất vào album ảnh, năm sau mang theo sang thành phố A..."

Giang Mộ Hành bỏ ngoài tai tiếng náo nhiệt xung quanh, chỉ nghe cậu nói không ngớt lời.

Ra khỏi cổng trường, Yến Hảo cởi đồng phục, nhét nó với thẻ ra vào vào cặp, cậu cũng giục Giang Mộ Hành cởi đồng phục ra kẻo bị ướt.

Hai người mặc áo lông màu trắng xanh sóng vai đi trên đường, trông gọn gàng và tràn ngập tuổi thanh xuân. Nhiều học sinh ngoại trú trường Nhất Trung đi ngang qua họ sẽ tò mò liếc nhìn, có lẽ là tò mò xe đâu rồi, sao không đạp.

Yến Hảo kéo Giang Mộ Hành đi đường vòng: "Em muốn hỏi anh chuyện này, anh có mâu thuẫn gì với lớp phó không?"

Giang Mộ Hành không đáp.

Yến Hảo nhìn anh chăm chú: "Nghe nói anh gọi tên cậu ấy trước mặt cả lớp."

Giang Mộ Hành nhìn qua: "Lạnh không?"

Yến Hảo không nói nên lời: "Anh đừng đổi chủ đề được không?"

Giang Mộ Hành: "Anh đố em, tuyết được chia thành tuyết ướt và tuyết khô, tuyết hôm nay là loại nào?"

Yến Hảo: "..." Người này không chỉ đổi chủ đề mà còn đổi liên tục, trắng trợn quá đi. Thôi kệ, ai bảo người ta đẹp trai.

Yến Hảo giơ tay đón lấy bông tuyết: "Tuyết khô."

Giang Mộ Hành nói: "Ướt."

Yến Hảo nghi ngờ: "Không phải chứ?"

"Tuyết ướt khi rơi vào người sẽ biến thành nước." Giang Mộ Hành vén tóc mái ướt nước của cậu: "Nên chúng ta không thể đi đến lúc bạc đầu, đi qua đi lại là ướt như chuột lột."

Yến Hảo ngạc nhiên: "Vậy mà anh còn muốn đi bộ về?"

Giang Mộ Hành nhàn nhạt nói: "Em muốn đi."

Yến Hảo ngơ ngẩn, khuôn mặt vô thức hiện lên vẻ hạnh phúc, giây tiếp theo lại trở nên ủ rũ: "Chúng ta có đi cũng không bạc đầu được."

Giang Mộ Hành kéo mũ áo lông của cậu, đội lên đầu cậu: "Không bạc đầu được nhưng đi dạo được."

Yến Hảo vẫn hụt hẫng.

"Thành phố A có tuyết khô, mùa đông tới chúng ta..."

Giang Mộ Hành còn chưa nói xong đã bị Yến Hảo ngắt lời: "Đừng nói trước, để em có kỳ vọng đi."

Yến Hảo liếm môi, kiên định nói: "Mau về nhà thôi, em phải nhanh chóng ăn cơm tối xong để còn ôn tập, sang năm nhất định phải vào đại học A."

Giang Mộ Hành bị ngọn lửa trong mắt chàng trai thiêu đốt, yết hầu anh rục rịch, im lặng một lát rồi khom lưng cúi đầu ghé lại gần, lau bông tuyết rơi trên chiếc mũi đỏ bừng lạnh cóng của cậu.

Trong mắt anh chất chứa sự dịu dàng.

Phía sau cách đó không xa Tống Nhiên đang định đạp bàn đạp chạy tới chào hỏi, bất ngờ trông thấy cảnh tượng này làm hắn kinh ngạc đến mức suýt lật xe.

Giang Mộ Hành nhíu mày quay đầu lại như có trực giác, Tống Nhiên hốt hoảng trốn vào góc, quay lưng đứng cứng đơ như thể bị phạt.

Phát hiện bí mật động trời, quá mức hoảng sợ. Hóa ra người lão Giang thích là Yến Hảo, à không phải, hai người họ thích nhau, họ đều là con trai cả, vì sao...

Tống Nhiên tháo chiếc kính dính bông tuyết xuống, một lúc lâu sau thì vuốt mặt, hắn vẫn còn rối rắm, không biết nên tiêu hóa tin tức khó tin này thế nào. Chốc lát sau Tống Nhiên đeo kính lên đi ra từ trong góc, không biết từ bao giờ mà Dương Tùng và Hạ Thủy đã đứng xuống xe dừng trước mặt hắn.

Hai người một trái một phải chặn đường hắn đi.