Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 17: Viên kẹo đường thứ mười bảy



Edit: Cẩm Anh.

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh anh đã có không có ít người xúm lại vây quanh.

Hạ Xuyên đã quen nhìn đám con gái đứng trước mặt anh tỏ vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt, nói cái gì mà "Em thích anh.", "Có thể làm bạn trai của em không?", "Có muốn làm quen với em không?" hay gì đó linh tinh giống vậy rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên có con gái ở ngay trước mặt anh, nói với anh rằng chúng ta đánh một trận đi.

Còn nói rất nghiêm trang, nghiêm túc như vậy nữa chứ.

Anh nghe mà muốn cười.

Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, liếm môi phát ra tiếng cười khẽ, giọng trầm thấp hỏi: "Cậu muốn đánh thế nào?"

"Đánh nhau còn có thể đánh thế nào nữa?" Đối diện với tầm mắt của anh, Đường Vi Vi chớp mắt: "Dùng tay mình nắm lấy tay đối phương, dùng sức thật mạnh chơi mấy hiệp, tóm lại ai đem tay đối phương ấn trên mặt bàn trước thì người đó thắng."

Hạ Xuyên: "..."

Hạ Xuyên rất muốn hỏi cô, có phải cô đã chơi trò này quá nhiều rồi hay không mà còn bạo lực hơn cả anh thế này?

Khi nói chuyện, Đường Vi Vi vẫn duy trì tư thế nửa ghé vào mặt bàn, có thể nhìn thấy được cánh tay mảnh khảnh của cô dưới ống tay áo đồng phục rộng rãi, bả vai đơn bạc cùng vòng eo tinh tế.

Tay chân cùng với thân thể nhỏ bé này, Hạ Xuyên sợ rằng cô sẽ thua ngay ở trận đầu tiên mất.

"Được thôi." Anh lại cười một tiếng, thuận miệng đáp: "Đến lúc đấy thì đừng có khóc nói tôi bắt nạt cậu."

Vẻ mặt điềm nhiên như không này rõ ràng là không xem lời cô nói là thật đây mà.

Đường Vi Vi dữ tợn nói ra lời nói tàn nhẫn: "Cậu chờ đó cho tôi."

"..."

Mãi đến sau này, khi Đường Vi Vi dùng hành động để nói cho Hạ Xuyên biết đạo lý "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong"...

Anh mới biết mình thật sự đã quá xem nhẹ cô gái này rồi.

.....

Cuối cùng hai người họ cũng yên bình trôi qua một buổi chiều, khi tan học, Hạ Xuyên mời cô cùng đi ăn tối nhưng lại bị Đường Vi Vi lạnh mặt từ chối.

Vào tiết tự học buổi tối, rốt cuộc Hạ Xuyên cũng đem câu nói anh "muốn học tập" kia biến thành thật.

Gần tới kì thi tháng nên lượng bài tập nhiều hơn rất nhiều, Đường Vi Vi dừng bút, xoa xoa cổ tay rồi thuận tiện liếc mắt nhìn sang Hạ Xuyên một cái.

Thiếu niên nói muốn học tập còn đang dùng lòng bàn tay chống mặt, rũ mắt, tay khác đặt ở trong ngăn bàn nghịch điện thoại, nhìn giao diện thì có vẻ như là một trò chơi trinh thám.

Dường như nhận ra tầm mắt của Đường Vi Vi nên anh quay lại.

"Sao vậy?" Hạ Xuyên hỏi.

Hàng mi dài của anh rủ xuống, nhìn qua thoạt nhìn không có tinh thần, dáng vẻ trông vô cùng buồn ngủ.

Đường Vi Vi nhíu mày: "Sao cậu không về nhà nghỉ ngơi đi?"

Giọng điệu của Hạ Xuyên không có tí gợn sóng nào: "Không muốn về."

"Cậu không cảm thấy khó chịu sao?"

"Vẫn ổn."

"Cứ ở nhà không phải tốt hơn sao? Tại sao cứ phải đến trường chịu tội vậy?"

"Ở nhà rất nhàm chán."

"...."

Đường Vi Vi không nói gì.

Dù sao cô cũng đã tốt bụng khuyên bảo anh, chỉ là anh ngang bướng không chịu quay về, có bệnh chết cũng đáng.

Có đôi khi cô thật sự không thể hiểu nổi con người Hạ Xuyên này.

Bình thường trốn học thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, lúc này bị bệnh thì có lý do danh chính ngôn thuận để trốn học, thế mà cố tình lại sống chết ăn vạ không đi.

Đường Vi Vi lười phải quan tâm anh, vùi đầu xuống tiếp tục làm bài tập trắc nghiệm Toán.

Đợi đến khi tiết tự học buổi tối gần kết thúc thì bài tập của cô cũng đã làm xong, thuận tiện còn ôn một chút bài tập mà giáo viên dạy gần đây nữa.

Lúc thu dọn cặp sách, khóe mắt cô thoáng nhìn sang bên cạnh, không biết Hạ Xuyên đã gục ngủ trên bàn từ bao giờ.

Dáng vẻ của thiếu niên khi ngủ trông vô cùng an tĩnh, ánh đèn trong phòng học phả lên mặt anh, phác họa hình nét rõ ràng.

Ngũ quan của anh góc cạnh, vừa rõ nét lại vừa sắc sảo. Có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy giống con gái.

Rõ ràng chỉ lại cái nhìn bâng quơ nhưng tầm mắt lại phảng phất dính lại trên mặt anh, muốn rời cũng không được.

Đường Vi Vi cảm thấy tốc độ phân tán nước bọt trong miệng cô lại tăng nhanh hơn rồi, khi bàn tay cô đặt ở trên ly nước thì Hạ Xuyên lại bất chợt mở choàng mắt ra.

"..."

"Cô bé, nhìn tôi như vậy làm gì?"

"..."

Hạ Xuyên vẫn duy trì tư thế ngủ nằm im không nhúc nhích, vẻ mặt cười như không cười, trong giọng còn mang theo tia ngái ngủ mà nói ra những lời không đứng đắn: "Muốn hôn trộm tôi à?"

"Cạch."

Đường Vi Vi bị dọa sợ, tay run lên.

Ly nước màu hồng nhạt từ trên bàn lăn xuống, sau khi lăn vài vòng vận động trên không trung thì tiếp xúc với mặt đất, rơi xuống vỡ toang.

Đường Vi Vi cúi đầu, nhìn những mảnh thủy tinh lớn nhỏ rơi đầy trên nền đất, trầm mặc.

"..."

Hạ Xuyên cũng trầm mặc.

Anh cũng không đoán được sẽ xảy ra chuyện này.

Tiếng động ở chỗ bọn họ còn rất lớn nên các bạn học ở hàng trước đều quay đầu lại đây.

Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đồng thời liếc nhau một cái, thấy cô thở dài mà chưa nói gì, thiếu niên không nhịn được nhướng mày: "Cậu sẽ không định tuyệt giao với tôi đấy chứ?"

Đường Vi Vi không còn gì để nói, lắc đầu: "Không."

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi lấy chổi thì Hạ Xuyên đã nhanh chóng đi lấy chổi về, hơi khom lưng, cúi thấp đầu, từ góc độ của cô vừa lúc có thể nhìn thấy được hai hàng lông mi cong vút của anh.

Ngay cả tư thế quát rác cũng đẹp trai nha...

Đường Vi Vi nhìn anh quét dọn sạch sẽ hết đống hỗn độn dưới đất, sau đó lại ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối giương mắt nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh và ngũ quan đều rất đẹp.

"Lần này đừng trách tôi nữa được không?" Anh thấp giọng hỏi.

"..."

Thấy cô không nói gì, Hạ Xuyên tiến đền gần rồi hỏi lại một lần nữa: "Nhé?"

Đường Vi Vi liếm môi, nhìn gương mặt cách gần trong gang tấc này, nhịp tim đập bình bịch bình bịch.

"Không trách cậu." Cô chậm rì rì nói.

Không trách người làm tôi trễ học hai lần trong hôm nay, làm bẩn cặp sách của tôi, sau đó lại còn làm vỡ cốc.

Tất cả đều là vì khuôn mặt...

Đường Vi Vi khép mắt lại, lần đầu tiên có cảm giác hóa ra mình lại là người không có nguyên tắc.

.....

Các bạn học một lòng tập trung ôn tập, thời gian trôi qua rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã đến kì thi tháng.

Danh sách chia phòng đã sớm được phát ra, bởi vì Đường Vi Vi là học sinh mới nên cô có một lần trong đời được cảm nhận cảm giác thi phòng cuối cùng của phòng thi.

Đến ngày thi, cô vẫn đi sớm như thường ngày, tới trường rồi bước vào phòng, bên trong phòng trống rỗng, rải rác chỉ có vài ba học sinh.

Cô không quen biết bọn họ nên cũng không tiến tới chào hỏi.

Cô ngồi ở một góc của tổ bốn, lấy đề cương môn Ngữ Văn ra ôn.

Qua hai mươi phút sau, phòng học lục đục có thêm nhiều người đến, không khí bắt đầu trở nên sôi nổi.

Đường Vi Vi ngẩng mặt lên, trông thấy có không ít những gương mặt quen thuộc ở lớp chín.

Trong đó bao gồm cả người bạn cùng bàn siêu cấp đẹp trai của cô.

Hôm nay Hạ Xuyên mặc bộ đồng phục bóng chày, trên tay áo và phía sau lưng có họa tiết thêu thủ công. Anh vừa đến thì phòng thi đã có không ít nữ sinh trộm nhìn anh.

Chỗ ngồi của phòng thi được xắp xếp dựa trên thành tích, chỗ ngồi của Hạ Xuyên ở bàn cuối tổ ba, bên trái là Đường Vi Vi, khoảng cách giữa hai người chỉ có một lối đi nhỏ.

Khi anh đi tới Đường Vi Vi bỏ quyển sách Ngữ Văn xuống, chào anh: "Sớm quá nhỉ."

Thiếu niên đứng giữa lối đi nhỏ, rũ mắt xuống, quét mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi bàn đầu từ dưới đếm lên, cong môi đáp: "Sớm thật đấy học sinh xuất sắc."

Đường Vi Vi: "...."

Không biết có phải là do ảo giác hay không mà cô nghe thấy trong giọng nói nhàn nhạt này có ý cười nhạo.

Đường Vi Vi trợn trừng mắt, quyết định không so đo với anh nữa.

Giờ kiểm tra đến rất nhanh, giáo viên giám thị đã ôm bài thi bước vào.

Tiết đầu tiên là kiểm tra Ngữ Văn, nhóm học tra tốt xấu gì cũng biết chữ nên khi viết văn cũng tùy tiện chém ra chút đỉnh, vậy mà cũng không nộp giấy trắng.

Sau đó tới giờ kiểm tra Tiếng Anh, Đường Vi Vi một tay chống cằm, vừa đọc đề vừa dỏng tai nghe chờ loa làm bài thi.

Khóe mắt liếc nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy anh đã bắt đầu hạ bút.

Ngay khi loa phát thanh vang lên tiếng "Bắt đầu giờ làm bài thi môn Tiếng Anh", cô thấy anh đã làm xong toàn bộ bài thi.

Đường Vi Vi: "..."

.....

Dạo này Đường Vi Vi bận bịu ôn tập nên vẫn chưa có thời gian đi mua bình nước mới, vì vậy nên đều mua nước khoáng uống tạm.

Cô đứng ở trước quầy bán đồ ăn vặt, một tay cầm thân bình, một tay vặn nắp.

Nước khoáng lần này cô mua so với lần trước thì khó mở hơn, khi dùng sức, nắp bình còn cọ xát vào lòng bàn tay gây đau đớn.

Đường Vi Vi vốn đang định lấy tay áo đồng phục ra làm miếng lót thì đã thấy thiếu niên nào đó đang mặc áo đồng phục bóng chày đến gần, cô hơi dừng lại.

May quá, sức lao động miễn phí đã dâng tới cửa rồi.

"... Hạ Xuyên!"

Nghe thấy tiếng gọi giòn tan của cô gái nhỏ, Hạ Xuyên dừng ngay tại chỗ, nhìn cô nhảy nhót tung tăng chạy tới rồi đưa một chai nước khoáng giơ lên trước mặt anh.

Anh nhướng mày: "Cho tôi sao?"

"Không phải." Cô lắc đầu, đôi mắt hạnh cong lên nhìn: "Bạn học Hạ Xuyên, cậu giúp tôi việc này được không, nắp bình này chặt quá, tôi mở không ra."

Hạ Xuyên lười biếng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy cái chai.

Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài có rất nhiều sức lực, ngón trỏ cùng ngón cái vặn nắp bình, theo đó là một tiếng "tành tạch" vang lên, nhẹ nhàng vặn ra.

Đường Vi Vi cười tủm tỉm: "Cảm ơn."

"Không có gì." Ngữ điệu của thiếu niên không chút gợn sóng.

Nếu đã tình cờ gặp nhau rồi thì hai người cũng cùng nhau đi đến trường học luôn, buổi chiều chỉ còn thi hai môn cuối cùng, Sinh học và Vật lý, thi xong là bọn họ có thể giải thoát rồi.

Đề thi lần này không được tính là quá khó, hơn nữa còn là bài kiểm tra đầu tiên nên nội dung nhắc tới cũng không nhiều.

Đường Vi Vi nhanh chóng đã làm xong toàn bộ, sau khi kiểm tra xong một lần, phát hiện không có vấn đề gì thì mới buông bút xuống, quay sang bên cạnh.

Hạ Xuyên nằm bò xuống bàn, khuỷu tay đè lên phần lớn chỗ trống trong bài thi, nhìn qua là có thể thấy anh chỉ chọn vài câu rồi làm bừa.

Làm xong có thể nộp bài thi trước nhưng lại không được ra khỏi trường, dẫu sao cũng không có chỗ nào để đi nên Đường Vi Vi cũng dứt khoát học theo anh nằm bò lên bàn, nhắm mắt lại.

Cửa sổ bên trái vẫn mở, thỉnh thoảng sẽ có một vài cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị cây cỏ hoa lá đến trường học.

Đó là hơi thở của mùa xuân.

Vừa thoải mái, lại thích ý.

.....

Cuối cùng Đường Vi Vi cũng bất tri bất giác mà ngủ gật, không những thế mà còn ngủ rất sâu, làm Hạ Xuyên gọi cô cả nửa ngày mới tỉnh.

"Ây..." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng than một tiếng.

Mi mắt giật giật, không tình nguyện mà mở ra, ý thức vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Trên mặt cô có một vệt đỏ trông thấy rõ trên làn da trắng, đôi mắt hạnh long lanh hơi nước, cô duỗi tay xoa xoa mắt, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hạ Xuyên nhướng mi lên: "Cậu cảm thấy sao?"

Đường Vi Vi nhìn căn phòng trống rỗng, ngáp một cái: "Cậu giúp tôi nộp bài thi rồi sao?"

Hạ Xuyên bình đạm "ừ" một tiếng, lấy cặp sách màu hồng đã được giặt sạch sẽ từ trên bục giảng xuống cho cô.

Anh dựa vào bên cạnh bàn, đầu gục xuống ấn điện thoại, chờ cô gái nhỏ thu dọn xong đồ đạc thì mới tắt màn hình ngồi dậy, ngắn gọn nói: "Đi thôi."

Đường Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Về nhà." Hạ Xuyên nói.

Tác giả có lời muốn nói: Một chương này sao cứ có cảm giác giống như đôi vợ chồng già thế nhỉ?