Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 10: Liệu từ chối còn kịp?



"Cô dám ở trước mặt tôi nói là cậu ta hôm nay không đến? Cậu ta coi chỗ này là gì hả, thích thì đến không thích thì đi?" Lý Phùng giận dữ nói, anh đường là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, người muốn anh chụp cho một tấm ảnh xếp khắp Bắc thành còn chưa hết, vậy mà tên nghệ sĩ quèn này lại dám không tới.

"Tiểu Viễn nhà chúng tôi hôm nay bị ốm, anh cũng biết lịch trình của nghệ sĩ dày cỡ nào mà, mong anh thông cảm dời lại ngày chụp!" Giọng nói này có lẽ là quản lý của diễn viên.

Lý Phùng tức đến độ muốn tác động vật lí đến xung quanh, cuối cùng vẫn kiềm lại: "Nghệ sĩ của mấy người không chụp được thì hủy hợp đồng đi, tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu, còn hàng tá người xếp hàng muốn được đại diện nhãn hàng này!"

Quản lý bắt đầu xin xỏ: "Anh Lý, mong anh bình tĩnh một chút cho Tiểu Viễn một cơ hội......"

Nghệ sĩ của cô là diễn viên tuyến 18, không có gia thế nên không được nâng đỡ, tài nguyên của công ty cũng không đổ về cậu chút nào, may mắn được Lý Phùng nhắm trúng chọn làm đại diện sản phẩm.

Miếng bánh ngọt to lớn từ trên trời rơi xuống khiến cả hai mừng rỡ khiến đêm ngủ cũng phải bật dậy cười, cứ ngỡ con đường của cậu ta sau này sẽ dễ đi hơn một chút, ai ngờ đến thời khắc quan trọng lại hỏng mất......

Cậu ta bị dị ứng do ăn phải đậu phộng!

Là kẻ khác cố tình cho một lượng nhỏ vào trong thức ăn, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ làm cả người cậu ta nổi mẩn đỏ.

Cậu ta hoảng hốt khóc sướt mướt, cầu xin cô hãy đi nói với Lí Phùng một tiếng, công việc của cậu ta không thể cứ vậy mà mất đi được.

"Mất thời gian quá......" Lý Phùng ngoắc vệ sĩ đuổi cô ta đi, có tiếng kêu gào thảm thiết sau đó im lặng hẳn.

Tô Gia Yến hoài nghi việc "bịt mồm" ông chú này có phải hay không đã hoàn thành thì một nhân viên nữa chạy đến cạnh Lý Phùng, không ngại châm dầu vào lửa.

"Lý tổng, bây giờ chúng ta tìm đâu ra người đại diện đây ạ? Trời cũng sắp tối luôn rồi!"

Lý Phùng gõ vào đầu anh ta một cái, nổi nóng: "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai hả? Dựa theo tiêu chí mà tôi đưa ra, trong 30 phút tìm một người về đây!"

Nhân viên bị gõ xoa cái đầu đau nhức của mình, thầm nghĩ chỉ có 30 phút ai đến được đây hả ông nội? Ánh mắt thanh niên nhìn Tô Gia Yến sáng rực.

"Lý tổng, anh xem cậu ta được không?"

Lý Phùng nương theo tầm mắt của cậu ta liền thấy được thiếu niên cách đó vài bước, cả người thiếu niên toát lên loại khí chất thanh thuần, rất phù hợp với yêu cầu của ông.

Ông chú tiến lại gần cậu hỏi: "Cậu tên gì, hình như không phải nhân viên ở đây?"

Nếu cậu ta là nhân viên ở đây, Lý Phùng dám chắc không để hòn ngọc quý như cậu ta bị che lấp.

Tô Gia Yến trả lời: "Tôi là Tô Gia Yến làm việc tại trụ sở chính của Cố thị, tới đây là muốn gặp Rivia"

Lý Phùng càng nhìn cậu càng cảm thấy hợp mắt, không ngần ngại nở một nụ cười thân thiện hỏi: "Cậu không phiền nếu tôi nhờ cậu làm mẫu ảnh chứ?"

Tô Gia Yến có chút ngoài đoán, do dự không biết có nên đồng ý hay không bởi chuyện này cậu chưa từng thử qua.

Thấy chút lưỡng lự trong đôi mắt cậu, Lý Phùng dụ dỗ: "Cậu yêm tâm, làm xong tôi sẽ trả thù lao thật hậu hĩnh. Tôi đoán cậu đến đây vì lễ phục của tên kia, tôi có thể nói giúp cậu vài câu!"

Tô Gia Yến cuối cùng vẫn là lung lay đồng ý.

Vừa mới gật đầu xong cậu bị lôi đi trang điểm và làm tóc, gương mặt Tô Gia Yến vốn đã rất đẹp không nhìn ra chút khuyết điểm nào, phần chuẩn bị cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Tô Gia Yến thay đồ xong cũng thấy nhân viên đã vào vị trí của mình, cậu tiến đến chỗ trống chính giữa nơi tập trung nhiều ánh sáng nhất.

Lý Phùng nhìn thân hình cứng ngắc của Tô Gia Yến lọt vào máy ảnh, trấn an: "Thả lỏng đi! Cứ thoải mái như lúc cậu ở nhà!"

Tô Gia Yến hít vào một hơi, thả lòng thân thể.

"Sao mặt cậu cứng đơ vậy, cười lên!"

Tô Gia Yến nở một nụ cười sượng chân nhìn vào ống kính.

Lý Phùng: "Cậu cười giả quá, thả lỏng cơ mặt đi! Nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc của mình mà cười đi! Cười thật đẹp vào!"

Tô Gia Yến cảm giác bản thân làm chưa tốt, cậu thả lỏng người tìm cảm xúc sau đó nở một nụ cười ngọt ngào lộ ra hai chấm nhỏ nhoi bên má.

Tiếng máy ảnh chụp liên hồi, Lý Phùng không tiếc lòi khen ngợi: "Tốt hơn hồi nãy nhiều rồi! Cứ giữ vũng phong độ như vậy!"

Cứ như vậy cho đến khi hoàng hôn xuất hiện rồi biến mất, Lý Phùng chụp đến thỏa mãn mọi chuyện mới kết thúc.

"Tuy là lần đầu nhưng cậu làm rất tốt!" Lý Phùng xem lại ảnh trên máy tính khen ngợi.

Tô Gia Yến đang tẩy trang cạnh đó nói: "Cảm ơn!"

Tẩy trang xong cậu nói lời cảm ơn với thợ trang điểm, đang định đi gặp Rivia thì anh ta đã xuất hiện trước mặt cậu.

"Trang điểm cho cậu ta lại đi!" Trước sự ngỡ ngàng của Tô Gia Yến và thợ trang điểm, anh ta ngạo nghễ yêu cầu: "Làm thế nào để bộc lộ được tất cả sự xinh đẹp của cậu ta ấy!"

Thợ trang điểm bắt được trọng tâm là xinh đẹp! Sau đó liền bắt tay vào làm.

Tô Gia Yến phản kháng: "Khoan đã, sao lại như vậy chứ?"

Rivia nhìn cậu: "Tôi thấy cậu rất ăn ảnh, không ngại nếu tôi chụp cậu một bộ ảnh chứ?"

Anh ta bổ sung ngay: "Lễ phục tôi đã chuyển đi rồi, là diễn viên tên Lô Nhã đúng không?"

Chuyện đến nước này Tô Gia Yến chỉ còn cách chấp thuận, chỉ là cậu thấy lớp trang điểm này có chút sai sai.

Nhìn gương mặt diễm lệ như yêu tinh chuyên đi hút dương khí của đàn ông trong gương, Tô Gia Yến hoài nghi nhân sinh: "Đây......... Đây là mình sao?"

Tô Gia Yến cảm giác mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, liệu cậu từ chối còn kịp hay không??