Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 17: Đơn xin từ chức



Lưu Khiết đứng phắt dậy, ánh mắt đanh đá liếc xéo David: "Anh nói ai độc ác cơ?"

David cũng không phải dạng vừa: "Tôi nói cô đấy đồ tâm cơ, biết rõ chủ tịch đang họp không được làm phiền nhưng cô lại nói cần văn kiện có chữ ký, bắt em ấy đi xin, đó không phải độc ác thì là gì?"

Lưu Khiết cười khẩy, làm như không có: "Anh đừng hất nước bẩn lên người tôi, chữ ký là cậu ta tự muốn đi xin, liên quan gì đến tôi!"

David gần như nổi đóa: "Cô đừng chối, chút mánh khóe này của cô tôi còn lạ gì! Nếu cô vẫn không nhận lát nữa tôi sẽ hỏi Tô Gia Yến cho ra nhẽ, không thì bấy giờ check camera luôn đi!"

Lưu Khiết quên mất rằng trong phòng có lắp camera, giờ chỉ cần check camera là mọi chuyện xấu cô ta làm đều được phanh phui ra hết. Đằng nào cũng mất mặt, cô ta không thèm giả bộ nữa, tức giận nói.

"Chuyện này là tôi chủ đích đấy thì sao? Bởi tôi chướng mắt cậu ta, vì cớ gì tôi nỗ lực không màng ngày đêm, mất ăn mất ngủ hơn năm năm trời mới bò lên được chức thư ký này......."

"Còn cậu ta thì sao, chỉ mới làm hơn một tuần đã được làm thư ký, tôi không can tâm, chẳng có ai biết chuyện này mà để yên cả.....Nhất định là cậu cậu ta đã giở thủ đoạn dơ bẩn gì đó, cậu ta không xứng đứng bên cạnh chủ tịch......"

Chát một tiếng, má trái của cô ta đau rát, cả khuôn mặt lệch về một bên, mái tóc xoăn tung rối tán loạn. Lưu Khiết mở ta mắt, run run sờ bên má bỏng rát của mình.

David cười lạnh: "Bản thân cô không bằng em ấy còn muốn lên mặt chỉ trích ai?"

Ánh mắt cô ta nhìn David đầy uất hận: "Anh dám tát tôi?"

David lấy giấy lau bàn tay dính đầy phấn trang điểm của mình, hừ lạnh khinh bỉ: "Đừng nói là tát cô, chuyện đáng sợ hơn nữa tôi còn dám làm!"

Khuôn mặt cô ta tái không còn huyết sắc, đôi môi đỏ mọng run run: ".......Anh anh!" Cuối cùng vẫn là không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

David bóp cằm cô ta, giận dữ nói: "Đừng làm thêm hành động nào khiến tôi kinh tởm nữa, nếu không đừng trách tôi không nhắc trước!"

"Anh David!" Tô Gia Yến cuối cùng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, sau đó liền chạy đến can ngăn: "Anh đừng làm gì chị ta, em không sao cả!"

Lưu Khiết nhìn hốc mắt vẫn còn đỏ hoe của cậu, nội tâm cô ta sung sướng, nhất thời đã quên mất cơn đau bên má trái.

"Anh dù đánh mắng tôi thậm tệ thế nào đi nữa thì cậu ta cũng đã phạm sai lầm rồi, muộn nhất thì mai sẽ có thông báo đuổi việc, ha ha ha!!!" Cô ta điên cuồng cười nói.

David nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ấy bị đuổi việc tôi sẽ giết cô!"

Nghe câu này cả Tô Gia Yến và Lưu Khiết đều sợ tái mặt, cuối cùng vẫn là cậu còn sót một chút tỉnh táo mà kéo David ra chỗ khác.

Trên sân thượng.

"Thực ra anh không cần vì em mà làm ra chuyện phạm pháp nào đâu....." Tô Gia Yến nói: "Dù sao chúng ta cũng chỉ mới quen biết nhau!"

"Này, nói như vậy tôi đau lòng đó!" David làm bộ tủi thân sau đó trấn an cậu: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu bị đuổi đâu!"

Trong đầu Tô Gia Yến bỗng xuất hiện những lời lẽ cay nghiệt của Lưu Khiết, cậu không khỏi thở dài: "Ngày mai em sẽ viết đơn xin từ chức! Anh đừng cản em, chỉ là em thấy bản thân mình vẫn chưa có chút kinh nghiệm gì, làm ở vị trí cao như vậy không thích hợp lắm!"

Gió mạnh thổi bay mái tóc của cậu lộ ra cái trán trắng bóc trơn bóng, Tô Gia Yến nhìn dòng xe cộ nhỏ tí phía dưới, mỉm cười chầm chậm nhắm mắt lại, cậu đã hoàn toàn từ bỏ Cố thị rồi.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú ỉu xìu của David, Tô Gia Yến không khỏi buồn cười: "Anh yên tâm, khi nào rảnh em sẽ liên lạc cho anh, em còn muốn khao anh một bữa cho ra trò mà!"

_____

Cố Sâm không biểu tình nhìn đơn xin từ chức trong tay mình. Hắn biết Tô Gia Yến từ mấy hôm trước đã tránh mặt mình, trong lòng rõ là không vui nhưng vẫn cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất.

Chỉ là cậu là không biết điều thế mà lại dám viết đơn xin từ chức. Cố Sâm hừ lạnh, tờ giấy trên tay bị hắn vò nát thành một cục sau đó bị ném vào thùng rác cách đó không xa.

"Tô Gia Yến, em nghĩ hay lắm!"

Đơn xin từ chức của cậu đã nộp lên được vài ngày nhưng vẫn chưa có lời đáp, Tô Gia Yến không khỏi có chút nghĩ nhiều, chẳng lẽ nó bị lẫn trong đống tài liệu rồi, nên Cố Sâm vẫn chưa thể thấy nó?

Không chỉ Tô Gia Yến đang lo lắng về chuyện này, Lưu Khiết ngồi cách cậu tận xa cũng quan tâm đến nó. Cô ta vừa mong chờ vừa sợ hãi, mong Tô Gia Yến sẽ bị đuổi việc thật nhanh nhưng càng sợ David sẽ giết mình thật.

Đã vài ngày trôi qua, Tô Gia Yến vẫn làm việc bình thường ở phòng thư ký khiến cô ta không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ những gì cô ta dày công chuẩn bị lúc trước đều đổ xuống sông xuống biển hết rồi?

David thấy khuôn mặt đần thối của cô ta thì nhếch môi cười thách thức, Tô Gia Yến vẫn chưa nghỉ việc đồng nghĩa với việc mạng sống của cô ta vẫn đang khá an toàn!

Nhưng đến một ngày nào đó thì không chắc....