Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 21: Thời niên thiếu của Tô Gia Yến



Ngồi ăn được gần 1 tiếng, Tô Gia Yến đã bị chốc cho khá nhiều rượu. Hai mắt thiếu niên phủ đầy men say, lâng lâng cười hì hì nghe mọi người tám chuyện, nhìn qua có chút ngốc.

"Mà này Tô Gia Yến, cậu học đại học B nhỉ?" David ngà ngà say hỏi.

Cậu chuyện thế mà từ khi nào đã xoay quanh chuyện học hành thời niên thiếu, Tô Gia Yến theo bản năng gật đầu.

"Hửm, thế là được học chung trường với chủ tịch rồi!"

Tô Gia Yến lắc lắc cái đầu choáng váng của mình: "Lúc em vào năm nhất, chủ tịch đã tốt nghiệp được hai năm rồi!"

"Đáng tiếc thật, anh còn muốn hỏi xem thời gian đi học chủ tịch có nhiều người theo đuổi không, ngài ấy lúc nào mặt cũng xụ xuống mà!"

"Anh đừng có mà coi thường chủ tịch nhé!" Tô Gia Yến cười ngốc nói: "Đàn anh được rất nhiều người theo đuổi đó!"

Đám người tỉnh táo nhìn hai con ma men nói chuyện quên luôn trời đất, len lén nhìn chủ tịch cao lãnh nhà mình, chỉ thấy Cố Sâm hơi nhướng mày có vẻ khá hứng thú.

Khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên, nghiêng đầu thắc mắc: "Em nói xem?"

"Mọi người biết cầu tình yêu không, cây cầu mà có vô số ổ khóa bị khóa lại ấy.... Thì B đại cũng có một cái y chang vậy, nhưng những người có tình yêu sẽ không bao giờ đến đâu...."

"Mọi người biết vì sao không?" Tô Gia Yến cười hì hì nhìn mọi người đồng loạt lắc đầu mới nói tiếp: "Bởi đó là cầu Cầu Duyên, những người đang thầm thương trộm nhớ một ai đó mới đến, muốn khóa mình và người ấy lại....."

Một thanh niên nghe vậy hài hước hỏi: "Chuyện nhảm nhí này mà mọi người cũng tin nữa hả?"

Tô Gia Yến lắc đầu chậc chậc: "Mọi người không chỉ không tin mà còn đặt mua ổ khóa khắc tên mình và 'người ấy' nữa kìa! Nổi tiếng đến nỗi ở cạnh trường có rất nhiều sạp bán ổ khóa!"

"Rồi sao em biết chủ tịch được nhiều người theo đuổi?" David vẫn chưa hiểu lắm.

Tô Gia Yến khuôn mặt đỏ ửng, không biết do men rượu hay là ngượng ngùng nữa: "Em từng tới đó một lần, nhìn thấy nhiều ổ khóa khắc tên của chủ tịch ghép với nhiều người lắm!"

Mọi người nghe vậy "ồ" lên một tiêng, lén lén nhìn Cố Sâm. Mặc dù ai cũng biết chủ tịch rất điển trai nhưng tính tình không tốt cho lắm nêm chẳng ai dám tiếp cận, không ngờ lúc còn học được nhiều người theo đuổi vậy.

Mấy chị gái nắm được trọng điểm, cười nguy hiểm nhìn cậu hỏi.

"Em út, em đến kia làm gì vậy?"

"Chẳng lẽ em nhìn trúng nữ sinh nào đó nên đến đấy cầu duyên....."

Chị gái nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thốt lên: "Sao mặt em đỏ vậy, không phải bọn chị đoán đúng rồi chứ?"

"Đúng đó, em cũng định khóa ai đó làm của riêng đúng không?"

Nghe mọi người bông đùa, Cố Sâm đen mặt nhìn bạn nhỏ say mèm cách hắn không xa.

"Không có nha!" Tô Gia Yến lắc đầu: "Có người muốn khóa em lại, em tới ngăn cản đó chứ! Nghe nói bị khóa mà không yêu người đó thì độc thân suốt đời đó!"

"Haha, ra là vậy!"

"Tui đã nói mà, em út chưa biết mùi yêu đương là gì đâu!"

"Em út, cầu Cầu Duyên em cũng đến luôn rồi, vậy thánh đường tình yêu trong truyền thuyết thì sao nha!"

Thánh đường tình yêu của B đại nổi tiếng lên nhờ hình ảnh các cặp đôi tú ân tú ái được lan truyền trên mạng, làm không ít sinh viên các trường khác ghen tị.

Đó là một con đường mòn dẫn đến khu rừng của trường, bên đường được trồng hai hành anh đào thẳng tắp. Mọi người đùa rằng, đợi mùa hoa anh đào đến sau đó tỏ tình ở đó, bất kể là ai cũng đồng ý mà thôi.

"Cái đó hả, em cũng từng đi qua rồi!" Tô Gia Yến mơ mơ hồ hồ nói.

"Ha hả, lần này em là tỏ tình người khác hay người khác tỏ tình em đây!"

"Em không có!" Tô Gia Yến xoa mũi, nhớ đến tình huống năm nào: "Trước khi vào học có học một khóa quân sự, bạn em không chịu được nóng lại còn có nhiều muỗi nên rủ em vào trong đó trốn...."

"Mặc dù vào trong đó chưa đến mười phút đã bị phát hiện!"

Mọi người bật cười ha hả.

"Thì ra thời đi học của em út cũng khá huy hoàng đó chứ!"

Hơn 8h tối, mọi người mới lục đục dìu nhau rời khỏi nhà hàng, nhìn mấy con ma men đứng trước cửa hàng nhà người ta, người qua đường không biết còn tưởng nơi đây bán rượu bia mất.

"Em út, em út của chúng ta đâu rồi!" Một thanh niên say xỉn nhìn quanh tìm cậu.

Chỉ tội cậu bạn thanh tỉnh đang đỡ lấy anh ta, ẩn nhẫn chịu đựng sức mạnh cân nặng và mùi rượu nồng, gằn giọng nói: "Em ấy đang thanh toán, cậu tìm em ấy làm gì?"

Thanh niên mơ màng ậm ừ nói không ra lời, lát sau thấy Tô Gia Yến say xỉn cũng đang được Cố Sâm đỡ ra mới hú hét: "Em út cùng mọi người muốn đi tăng hai không?"

Cố Sâm nghe thấy thế trừng mắt với thanh niên, bạn nhỏ đáng yêu của anh cứ thế này sẽ bị dạy hư mất.

Vài người say xỉn lắc đầu từ chối: "Không được không được, khó chịu quá rồi muốn về nhà ngủ thôi!"

Đám người thanh tỉnh thì lại khinh bỉ: "Hừ, đã say đến mức này lại còn muốn đi tăng hai??!"

Cuối cùng vẫn là quyết định ai về nhà nấy, cũng may mọi người đến đây phần lớn đều có đôi có cặp, người không say chở người say nên cũng không nguy hiểm lắm.

Hơn nửa người đã lên xe đi về, chỉ còn sót lại vài người say xỉn chờ người nhà đến đón.

Cố Sâm đỡ Tô Gia Yến trong lòng mình, cũng may bạn nhỏ khi say rất ngoan ngoãn, không náo loạn mà chỉ nhắm mắt như sắp ngủ. Hắn thấy vậy trực tiếp ôm trọn cậu lên, tiến về phía xe mình.

Trước khi đi còn không quên nói với Lưu Khiết: "Cô về với Bạch Thời Cẩn đi!"

Lưu Khiết cũng hơi choáng đầu, bộ dạng lẳng lơ thập phần quyến rũ: "Chủ tịch...."

Cố Sâm không để ý trực tiếp bế người đi thẳng, để lại Bạch Thời Cẩn đang đỡ David say mèm: "......" Chủ tịch, ngài cũng thật quá đáng!

Cuối cùng anh vẫn thương xót mà gọi cho cô ta một chiếc taxchu