Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 30: Giải quyết xong gã



Đường Tử Khanh không vội trả lời, anh ngồi đối diện với Thiệu Minh, đợi thiếu niên ngồi xuống mới ngắn gọn đáp.

"Cậu ấy là bạn trai mới của tôi!"

Nghe đến 3 chữ "bạn trai mới" thốt ra trong miệng Đường Tử Khanh, ánh mắt gã ta lộ ra chút ngạc nhiên nhất thời, rất nhanh đã bị sự giận dữ chiếm lĩnh.

"Sao chuyện lớn như vậy mà em không nói cho tôi?"

Đường Tử Khanh hừ lạnh: "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, chuyện của tôi đâu đến lượt anh quản chứ! Tôi nghĩ anh nên dành tâm tư lo cho đám cưới sắp tới của mình đi!"

Mặc dù khoảng thời gian anh và gã ta yêu nhau không lâu cũng chẳng đậm sâu nhưng nghĩ đến việc gã ta phản bội mình và lấy một người phụ nữ về làm vợ, giọng Đường Tử Khanh không khỏi có chút run rẩy.

Nhưng trong lời nói đó nhiều hơn là sự kinh tởm!

Anh kinh tởm Thiệu Minh đã không do dự gạt bỏ quan hệ của cả hai khi gã ta bị đồn là đồng tính và để loại bỏ lời đồn đó mà chấp nhận cuộc hôn nhân gia đình sắp xếp.

Thiệu Minh: "Tiểu Khanh à, em vẫn còn giận chuyện đó sao? Anh kết hôn với cô ta cũng chỉ vì lợi ích, tình cảm của anh chỉ dành cho mình em mà thôi!"

Đường Tử Khanh cười lạnh: "Anh nói như vậy tức là muốn biến tôi thành kẻ thứ ba đúng chứ? Tôi đã nói rất rõ từ lần gặp trước rồi, chấm dứt là chấm dứt!"

Ông đây đếch cần thứ tình cảm không đáng một xu kia của mi nhé!!

Nhìn khuôn mặt tức tối nhưng không có chỗ xả ra của gã, Đường Tử Khanh hả hê bồi thêm: "À đúng rồi, lần sau đừng gọi tôi là tiểu Khanh nữa, gặp nhau cũng đừng chào hỏi, coi nhau như người dừng nước lã đi! Bạn trai của tôi ghen đó!!"

Hai mắt Thiệu Minh đỏ ngầu, quét qua người thiếu niên một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng dấy lên nghi ngờ: "Tên nhóc này là bạn trai em sao, đừng nói em thuê người về lừa tôi đấy!"

Tô Gia Yến giật mình âm thầm nhìn mỹ nhân ngồi cạnh, chỉ thấy Đường Tử Khanh trông thực bình thản mà nói.

"Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải bỏ tiền ra thuê người đến lừa hả? Anh tự đề cao bản thân quá rồi đó!"

Bị chế giễu như vậy, khuôn mặt Triệu Minh xám xịt hẳn ra, gã vẫn mạnh miệng nói: "Cứ cho là tôi tự đề cao bản thân! Vậy em chứng minh mình và tên nhóc đó yêu nhau đi!"

Bàn tay Tô Gia Yến lặng lẽ nắm vạt áo để dưới bàn, lòng bàn tay đổ một ít mồ hôi mỏng. Cậu lo lắng nhìn qua bên cạnh, Đường Tử Khanh lần này im lặng không phản bác.

Thấy vậy, Thiệu Minh càng được đà mà nói: "Tôi đã nói mà, đây chắc chắn là người em thuê tới! Tôi biết rằng em bức xúc chuyện hôn lễ của tôi, tôi hiểu nên sẽ không để chuyện lần này trong lòng, chỉ cho là em đang nghịch ngợm thôi..."

Gã còn đang định bày tỏ thứ tình cảm mà gã cho là tuyệt vời nhất, thì ở phía đối diện Đường Tử Khanh liền không do dự mà hôn lên má Tô Gia Yến một cái vang to.

Tô Gia Yến và Thiệu Minh sợ ngây người.

Chỉ là cậu phản ứng nhanh hơn gã ta một chút, nhận ra bản thân cần phải hợp tác với Đường Tử Khanh nên rất nhanh không còn ngạc nhiên nữa mà giả bộ cúi đầu ngượng ngùng.

Thiệu Minh run run nhìn cả hai, một câu cũng chẳng nói nên lời. Đường Tử Khanh nổi tiếng mắc chứng cuồng sạch sẽ ghét đụng chạm, thậm chí trong lúc yêu đương gã còn chưa được nắm tay anh lần nào.

Thế mà... Thế mà tên nhóc này lại khiến Đường Tử Khanh không ngần ngại phá vỡ quy tắc, tùy ý đụng chạm.

Đường Tử Khanh vẫn giữ nguyên tư thế vây cả người Tô Gia Yến trong vòng tay mình, cả hai rất gần nhau nên tư thế có chút mờ ám. Đường Tử Khanh liếc Thiệu Minh vẫn còn đứng đó lạnh lẽo hỏi.

"Thiệu tổng vẫn chưa rời đi là muốn xem tôi và bạn trai thân mật sao?"

Thiệu Minh đang trừng mắt nhìn hai người họ nghe vậy cũng không chuốc thêm mất mặt mà ôm một cục tức rời đi.

Chỉ còn là Tô Gia Yến và Đường Tử Khanh.

Thấy gã đã rời đi hẳn rồi, Đường Tử Khanh mới thở phào mà nhanh chóng tách cậu ra.

Tô Gia Yến nhìn khuôn mặt xám xịt của anh, run run hỏi: "Tiểu Đường tổng, ngài không sao chứ?"

Đường Tử Khanh không trả lời, sự khao khát đụng chạm trong người anh càng lớn dần. Không thể để cơ thể toại nguyện, anh chỉ đành làm lơ bằng cách gọi ra một số món điểm tâm ngọt mà mình yêu thích.

"Cậu có muốn nếm thử thêm loại bánh nào nữa không?"

Tô Gia Yến nhìn khuôn mặt anh không được tốt lắm, chậm rãi lắc đầu.

"Anh không sao thật chứ? Nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm!"

Cậu đã từng nghe qua về bệnh cuồng sạch sẽ, không cảm thấy kì lạ mà hơi đồng cảm với Đường Tử Khanh, chắc hẳn anh ấy cũng không muốn bị loại bệnh này.

Đường Tử Khanh không muốn nghe bất cứ thứ gì khơi gợi sự chú ý của anh về chứng thèm khát này nữa. Đương lúc nhân viên đang đưa bánh lên, anh nói.

"Cậu muốn ăn thử bánh táo chứ?" Bỗng nhớ đến gì đó, anh bật cười.

"À, tôi quên mất! Cậu để tâm phần nhiều vẫn là hợp đồng nhỉ?"

Tô Gia Yến ngượng ngùng gật đầu.

Đường Tử Khanh đưa một miếng bánh bỏ vào miệng, không có chút cảm giác tội lỗi nào lạnh nhạt tuyên bố: "Tôi ký hợp đồng với công ty nội thất Hoa Vinh rồi!"