Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 6: Tuổi trẻ thật tốt



"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Vương tổng xách trên tay hơn mười mấy cốc nước đủ thể loại, tiến lại nghi hoặc hỏi.

"Hừ, ông đến đúng lúc lắm! Ông quản nhân viên kiểu gì mà nó dám leo lên đầu sếp ngồi vậy?" Triệu tổng khoanh tay hừ lạnh.

"Vương ba ba đừng nghe ông ta nói bậy....!" Thanh niên phản bác, "Ông ta yêu cầu một bộ lễ phục của Rivia, nhưng Rivia khó gần ai cũng rõ, phàm là những chuyện liên quan đến hãng thời trang này đều do phòng thư ký xử lý, làm gì đến lượt chúng ta chứ!"

"Còn bắt em út của chúng ta đi xử lý chuyện này!"

"Đúng vậy!"

Thấy tình hình có vẻ bất lợi cho ông ta, Triệu tổng không khỏi nổi đóa: "Phòng chuyên viên hỗ trợ so với phòng thư ký cũng chẳng khác biệt lắm, không phải mấy cô mấy cậu đạt thành tích tốt sẽ được chuyển lên phòng thư ký sao?"

Ông ta tiếp tục nhồi nhét: "Đây là cơ hội để chứng tỏ năng lực của mấy người!"

Mặc dù từ trước tới nay nhân viên phòng chuyên viên hỗ trợ được bổ nhiệm làm thư kí chẳng có mấy người!

Cả phòng nhìn ông ta: "........" Ông nghĩ bọn tôi ngây thơ đến nỗi tin lời ông sao? Dù sao làm việc ở đây cũng rất thoải mái, có Vương ba ba chiếu cố nha!!!!!

Vương tổng thở dài: "Ông nên nói lại chuyện này với phòng thư ký, công việc này không nằm trong phận sự của chúng tôi!"

Nghĩ đến David của phòng thư ký, Triệu tổng sĩ diện nói: "Tôi không biết, chuyện này đã giao cho cậu người mới kia rồi!"

Nụ cười trên mặt Vương tổng vụt tắt: "Phiền ông tuân thủ quy trình!"

Triệu tổng không hiểu nổi: "Cũng không phải ông trực tiếp xử lí, ông cáu gắt như vậy làm gì chứ?" Nói rồi liếc nhìn đống nước trên tay ông, khinh bỉ: "Ông là nhân viên hay chúng nó là nhân viên vậy?"

"Nhân viên dưới trướng tôi chẳng lẽ tôi không thể bảo vệ?"

Cả phòng ánh mắt lấp lánh nhìn ông giơ ngón cái: Vương ba ba đối với chúng con là tốt nhất!!!!

Triệu tổng cười khinh: "Làm màu!"

Lời lẽ càng ngày càng xúc phạm đến Vương tổng, Tô Gia Yến càng nghe càng không chịu nổi, không phải chỉ là một bộ lễ phục thôi sao, cậu nhận là được chứ gì!

"Bộ lễ phục đó tôi sẽ đảm nhận!" Tô Gia Yến đứng dậy nói.

Triệu tổng tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"

"Chuyện đó tôi sẽ làm, vậy nên đừng làm khó Vương tổng nữa....."

Chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết, Triệu tổng hớn hở ra mặt: "Quả nhiên là người trẻ tuổi có chí khí, chuyện này trông chờ vào cậu!"

"Tôi sẽ làm thật tốt! Chỉ là...... Tôi muốn ông xin lỗi Vương tổng!", Khuôn mặt Tô Gia Yến có chút lạnh lùng: "Vì những lời lẽ xúc phạm khi nãy của ông!"

Triệu tổng tái mặt: "Cậu...... Cậu là cái thá gì mà bắt tôi phải xin lỗi ông ta?"

"Em út, chuyện này bỏ qua cũng được....." Vương ba ba thở dài, không hổ là đứa con ngoan của ba.

Tô Gia Yến không mảy may sợ hãi, bâng quơ nói một câu: "Ông không xin lỗi cũng chẳng sao, chuyện này tôi không nhận nữa!"

"Cậu định tạo phản sao?" Triệu tổng thiếu điều muốn đánh người nhưng cố nhịn lại: "Hừ, còn phải xem thực lực của cậu đến đâu, nếu làm được muốn tôi quỳ xuống xin lỗi ông ta cũng chẳng sao!"

Vài người trong phòng phấn kích huýt sáo: "Triệu tổng nhớ giữ lời nha~"

Nghe vậy, ông ta giận dữ rời đi.

"Được rồi, tất cả quay người lại đi!" Vương tổng để vài túi nước trên bàn: "Tới uống đi, không đá lại chảy ra mất!"

Một thanh niên rất thực tế nói: "Vương ba ba à, đá tan từ lâu lắm rồi!"

"Đúng đó!"

"Tất cả là tại Triệu hói đầu, đá tan hết rồi!"

Một vài người phụ họa.

Chị gái tóc xoăn hút ngụm nước mát nói: "Bây giờ chuyện chúng ta quan tâm không phải đá tan hay chưa tan! Mà là giúp đỡ em út lấy được bộ lễ phục về nè!"

Một chị gái gật gù: "Đúng rồi, chuyện này liên quan đến thể diện của phòng chuyên viên hỗ trợ chúng ta! Không thể để em út thất bại được!"

Tay áo sơ mi của cậu bị kéo nhẹ một cái, chị gái bên cạnh than thở: "Em út, chuyện này không dễ giải quyết đâu, để Vương ba ba nói với lão ta một hai câu, không có ai nhận vụ này lão không dám làm loạn thêm đâu!"

"Em không sao, mọi người yên tâm! Chuyện em đã nhận nhất định sẽ làm đến cùng!" Tô Gia Yến vân vê cốc nước trong tay, thành thật nói: "Huống hồ chuyện chưa từng làm qua sao biết khó hay dễ, em muốn thử sức một lần!"

Cậu nở một nụ cười rạng rỡ lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là thể diện của phòng chuyên viên hỗ trợ chúng ta!"

"Em út, chị thích suy nghĩ này của em!"

"Oa, em út cười lên đẹp quá, muốn bắt về nhà nuôi ghê!"

"Vì em út, vì phòng chuyên viên hỗ trợ của chúng ta, mọi người cạn ly nào!" Thanh niên hét to giơ cốc nước trong tay mình ra.

"Cạn ly!" Hơn mười mấy cốc trà sữa trân châu chạm vào nhau, tiếp theo đó là tiếng mút trân châu rột rột.

Vài người không nhịn được mà nở nụ cười ha ha.

Vương ba ba đứng cách xa họ mấy bước, ngửi hương cà phê trầm ổn trên tay, mắt không rời đám thanh niên trai tráng mà nhoẻn miệng cười: "Tuổi trẻ thật tốt!"