Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 68: Cho tôi cơ hội theo đuổi em



"Việc em lừa tôi rằng đã có người mới, tôi sẽ không truy cứu. Chúng ta quay lại đi, em biết những chuyện trước đó đều là hiểu lầm mà..."

Thiệu Minh nhẹ bâng nói, loại hành động tùy tiện này khiến Đường Tử Khanh khó chịu, cậu nhíu mày nhìn gã đang từng bước tiến về phía mình, bước chân mất bình tĩnh mà lùi về sau một chút.

"Đừng tới gần tôi!!"

Đường Tử Khanh gằn giọng cảnh cáo, Thiệu Minh không những không làm theo mà còn mỉm cười đầy cợt nhả. Gã áp sát mỹ nhân vào tấm kính, cong mắt gợn đòn vô cùng.

"Tôi biết em vẫn chưa quên được tôi mà!! Tôi sẽ hủy hôn, em chỉ cần chờ một chút thôi..."

Lời hứa không chút cơ sở của gã vừa nghe đã biết không chút đáng tin rồi. Đường Tử Khanh rất muốn bật cười mỉa mai gã một phen nhưng chưa kịp làm gì, Thiệu Minh đã bị túm cổ áo rồi ăn trọn một cú đấm vào má bên trái.

Tô Dịch thở hổn hển nhìn gã đàn ông lảo đảo sắp ngã kia, Thiệu Minh lau đi vết máu ở khóe môi, giận run cả người.

"Mày là thằng nào?"

Ánh mắt hai tên đàn ông nhìn nhau đầy sát khí, tình cũ người mới không hẹn mà cùng tới. Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, riêng Đường Tử Khanh ở giữa là đau đầu.

Trước đó Tô Dịch đã điều tra các mối quan hệ của cậu, vừa nhìn Thiệu Minh là nhận ra ngay, độc mồm độc miệng nói.

"Hôn lễ của Thiệu tổng đã chuẩn bị xong rồi sao, rảnh rỗi đến đây ôn lại chuyện cũ với bảo bối nhà tôi??"

Thiệu Minh cũng dần nhận ra Tô Dịch, công ty của gã đang tranh thầu một dự án, vừa hay bên phía công ty Tô Dịch cũng đang nhắm đến vụ này.

"Tô tổng, chuyện này đùa không vui, Tiểu Khanh từ khi nào đã là người của ngài rồi??"

Nghe đến đây Tô Dịch hơi yếu thế, sự thật là Đường Tử Khanh vẫn chưa chấp nhận hắn, còn tỏ rõ thái độ không cho hắn theo đuổi. Tô đại thiếu gia nổi tiếng trăng hoa chưa bao giờ đau lòng đến thế.

"Em ấy là người của tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi... Tất nhiên ở với tôi sẽ tốt hơn với người nào đó, ngay cả việc mình yêu đồng giới cũng không dám nói ra, giấu giếm chuyện này qua một mối hôn sự..."

Bị nói trúng tim đem, Thiệu Minh thẹn quá hóa giận mà hùng hổ nghiến răng, khuôn mặt gã cũng dần đỏ lên vì xấu hổ.

"Tô Dịch, chú ý lời nói của mình! Chắc gì mày đã dám công khai chuyện này với người nhà mày..."

Vì trước đó Thiệu Minh từ chối công khai quan hệ của bọn họ nên Đường Tử Khanh khá nhạy cảm với chuyện này. Cậu cũng không rõ mình lo lắng hay mong chờ đều gì mà khẽ đưa mắt nhìn biểu cảm người đàn ông.

Đường Tử Khanh hơi cúi đầu, tâm trạng rõ ràng tụt dốc không phanh. Suy cho cùng cậu cũng là đàn ông, không thể mang thai được, rất thích hợp để chơi qua đường, đâu ai mất trí mà thật lòng thật dạ với cậu chứ.

Mỹ nhân càng nghĩ càng tủi thân, tính khí kiêu ngạo vốn không để ai vào mắt, giận dữ muốn đuổi hết hai tên tra nam trong phòng làm việc mình đi.

Động tác cậu ngừng lại, thấy Tô Dịch mở điện thoại gọi cho ai đó, hắn quay màn hình về phía Thiệu Minh, vẻ mặt đầy thách thức.

Đường Tử Khanh khiếp sợ nhìn màn hình hiển thị một chữ 'mẹ'.

Tô Dịch bật loa ngoài, đầu dây bên kia kết nối rất nhanh kèm theo giọng nói của người phụ nữ trung niên quý phái.

"Anh lại gây ra chuyện gì rồi??"

Tô Dịch xấu hổ muốn chết, trước mặt vợ tương lai và tình địch mà mẹ hắn lại hỏi hắn gây ra chuyện gì? Trông hắn giống mấy thằng ăn chơi lêu lổng lắm sao??

Đầu dây bên kia đợi vài giây vẫn chưa có hồi đáp, nghi hoặc mà gọi lại.

"Tô Dịch, anh có nghe mẹ anh nói gì không!!"

Tô Dịch hắng giọng, cố gắng nói một cách trơn tru nhất có thể.

"Cuối tuần này con sẽ đưa bạn trai về nhà ra mắt, mẹ cứ chuẩn bị đi!!"

Nói xong còn chưa đợi đầu dây bên kia kịp phản ứng liền tắt máy, hắn nhếch môi nhìn vẻ mặt đen xì của Thiệu Minh.

"Thiệu tổng, ngài có làm được không??"

Tô Dịch biết gã tất nhiên không làm được, nếu làm được đã không để Đường Tử Khanh chịu ấm ức lâu như vậy. Nhưng cũng rất cảm ơn gã vì đã nhường người đẹp này cho hắn.

Tô Dịch nhìn bước đi giận dữ của Thiệu Minh khuất sau cánh cửa, để cảm ơn công lao to lớn của gã, hắn sẽ rộng lượng mà gửi cho gã một tấm thiệp mời.

Đường Tử Khanh vẫn còn chưa tiêu hóa hết lượng thông tin này, cả người đơ ra như bị đóng băng. Đợi đến lúc nam nhân táy máy tay chân với mình mới chợt sực tỉnh.

"Tên đó làm gì em rồi? Mới chỉ nắm tay hay đã hôn luôn?? Nếu tôi không đến kịp lúc có phải em định thuận theo gã không??"

Đường Tử Khanh rất muốn cho nam nhân trước mặt mình một bạt tay, người gì to con mà óc có chút xíu à!! Cậu gạt tay hắn ra, lạnh lùng giải thích.

"Không có, không làm gì hết!!"

Tô tổng tài thở phào một hơi, mặt dày nắm lại bàn tay thon dài của mỹ nhân, hết mân mê lại xoa nắn, đáy mắt ẩn ẩn có chút tăm tối.

"Hừ, tốt nhất nên là như vậy!! Em nên nhớ, cả người em đều là của tôi, không sót chỗ nào!!"

Đường Tử Khanh rùng mình rút tay mình ra, thuận thế ném lại cho hắn một câu.

"Đồ điên!!"

Đường Tử Khanh không chỉ mắng lời nói ngập mùi chiếm hữu của hắn mà ngầm mắng việc hắn gọi điện cho mẹ.

Nhưng những lời mỹ nhân mắng đều đúng sự thật, Tô Dịch hắn là tên điện chính hiệu, tỷ như lúc này, bị mắng không những không tức giận còn cố tình dính sát vào người cậu ôm ôm.

"Bảo bối, đừng quên cuối tuần này có hẹn với người nhà tôi..."

Đường Tử Khanh cáu gắt quay người lại một hai không chịu, lý trí cậu không cho phép điều này xảy ra. Nhưng con tim đang đập mạnh trong lồng ngực lại bán đứng cậu, vành tai mỹ nhân phủ một tầng hồng nhạt.

"Chỉ một lần thôi, cho tôi một cơ hội theo đuổi em, tôi nhất định sẽ khiến nửa đời sau của em hạnh phúc..."