Yêu Đương Với Đại Boss Khó Tính

Chương 75: Chỉ cần em còn yêu anh _ Hoàn



Thiếu niên nằm trên giường bệnh khẽ động đậy, người phụ nữ trung niên đang túc trục bên cạnh vẫn chưa phát giác, nơi khóe mắt cậu chảy ra một giọt lệ nóng.

Tô Gia Yến thấy mình bị mất trí nhớ, hằng đêm vẫn có người ôn nhu nhìn cậu qua khe cửa, đáy mắt vừa bi thương vừa mất mát... Cùng với sự hồi phục sức khỏe, cậu dần không thấy hắn tới nữa.

Nhưng hiện tại đã khác, cậu nhớ ra nam nhân đó là ai rồi... Tô Gia Yến nhíu mi, đưa tay với ra, muốn chạm vào người hắn, cổ họng khàn khàn khó phát ra âm thanh.

Nhưng nam nhân dường như không nghe thấy, chỉ để cho cậu một bóng lưng, rồi khuất dần trong bóng tối.

"Cố Sâm!!"

Tô Gia Yến hét lên một tiếng, cậu mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa cùng với bàn tay đang giơ lên không trung của mình. Đôi mắt mờ ảo nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng của hắn.

Mẹ Tô thấy cậu tỉnh dậy liền vui mừng chảy nước mắt, bà thấy Tô Gia Yến rơi nước mắt nhìn mình bật khóc.

"Cố Sâm, anh ấy đâu rồi..."

Mẹ Tô nghe cái tên này quen quen, bỗng chọt nhớ ra 4 năm trước, cậu tỉnh dậy sau tai nạn cũng hỏi về cái tên này, nhưng ai cũng lắc đầu không biết.

Vì sao một lần nữa lại hỏi lại??

Tô Gia Yến nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mẹ Tô, sợ hãi muốn điên lên, cậu giật hết kim truyền trên tay mình ra, để chân trần chạy ra ngoài.

Nhưng vừa bước xuống giường, cả người liền mất sức mà ngã xuống.

Cố Sâm vừa từ công ty qua đây, vốn chỉ định đứng ngoài xa nhìn cậu nhưng khi thấy cậu ngã, bản thân lại vội hơn ai hết mà chạy vào đỡ.

"Em vừa mới tỉnh, không nên xuống giường..."

Nghe giọng nói quen thuộc, Tô Gia Yến mới ngưng chạy đi, cậu òa khóc ôm hắn, vừa khóc vừa nức nở xin lỗi.

"Hức...là tại...tại em...tại em....quên anh trước...huhu...xin lỗi...hức..."

Cố Sâm thở dài vỗ lưng bạn nhỏ, giọng nói hơi khàn.

"Không sao, không sao hết..."

Chỉ cần em vẫn còn yêu anh, muốn anh đợi bao lâu đều được...

|□|__HOÀN TOÀN VĂN__|□| Tung hoa nào ~

Zẩy là hết rùi nha mn, không cóa phiên ngoại đâu:))

Đánh giá chung của tui về bộ truyện này là không được chỉn chu nha, tại lười quá, lúc đầu viết có hồn lúc sau viết hết hồn =))

Về nội dung truyện thì cá nhân tui thấy ok (trừ cái kết có lẽ nhiều bạn không thích), có đào hố và lấp hố, mọi thứ diễn ra khá logic, không gây sự ồ ạt, dồn dập.

Về nhân vật thì tui không giỏi viết phản diện, và cũng mong muốn sống trong một xã hội toàn người tốt, nên viết ít drama lắm, chỉ yếu là 2 đứa tự giận nhau à:)

Điểm trừ của tui là phần văn phong, tự nhận xét là rất tệ!! Đi đọc nhà người ta thấy văn người ta sao hay quá ta, về nhà mình mà chán ngắt à 🙂 Một phần từ khi lúc bắt đầu viết tui đã ra quy định rằng tả cảnh ít thôi, tả người và nội tâm nhiều hơn, bởi cảnh thì ai cũng biết là cảnh đẹp, tả làm gì cho mệt tự mình làm khó mình à, nên nó thành ra vậy đó. Thôi, truyện đã kết thúc rồi cũng không thể sửa lại, bớt càm ràm lại thôi.

Thật sự cảm ơn tất cả các bạn đọc rất nhiều vì đã ủng hộ đứa con tinh thần của tui, nhiều lúc đọc lại từng cái bình luận mà vừa suy vừa buồn cười á, rất giải trí sau những giờ học căng thẳng, sau đọc truyện tui thì cứ bình luận nhiều vào hem, tui thích lém😘

À, còn điều cuối cùng, truyện mới tui định viết ngôn tình nên bà nào không thích có thể bỏ qua ạ! Thú thực là cái vòng đọc truyện của tui từ ngôn tình sang đam mỹ rồi đến manhwua rồi bây giờ nó lại quay lại ngôn tình, hỏi chấm thực sự??

Motip ngôn thì vẫn như cũ thôi, tôi cũng không quá đam mê nhưng văn phong bên ngôn rất mượt và hay ạ, đối với đứa văn phong tệ như tui đọc mà tự ti luôn:))

Đam thì hồi trước mê lắm giờ tui ít đọc rùi, toàn lụy truyện cũ thôi, manhwua thì khỏi nói, đọc nhiều hai mắt sáng như cái gậy phát sáng rồi =))

Chuyên mục lảm nhảm đêm khuya đến đây là hết, cảm ơn các bạn đã vô tri cùng tôi!!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!