Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 16: Thần tượng bị sụp đổ



Ngày ký hợp đồng An Nhiên ăn mặc vô cùng đơn giản chạy tới nơi. Kể từ chuyến bay từ Mỹ về đến giờ cũng gần hai năm rưỡi anh mới gặp lại cô. Nhìn cô không khác lúc trước là bao, ngoại trừ chững chạc hơn một chút. Anh ngồi đối diện, kín đáo liếc nhìn cô. Bên cạnh cô là chị Khanh.

"Như đã nói, khi nào có sản phẩm mới, cô chỉ cần chụp hình khoảng một tiếng là đủ. Sẽ không mất nhiều thời gian." Philip lên tiếng trước.

"Nếu vậy anh trả lương cho tôi theo sản phẩm phải không? Nếu không có sản phẩm thì tôi sẽ không có tiền?" An Nhiên hỏi thẳng thắng. Tại vì cô đang rất thiếu tiền, không việc gì phải né tránh.

Nhưng Philip bị bất ngờ, từ trước giờ trong thâm tâm anh, An Nhiên không giống mấy cô người mẫu hay chân dài nào, cô có vẻ không màng danh lợi và tiền bạc, nhưng tại sao hôm nay mở miệng ra là trao đổi với anh về thù lao. Anh cảm thấy có chút thất vọng mơ hồ.

"Cô yên tâm, nếu không có sản phẩm quảng cáo, tôi sẽ vẫn trả thù lao sử dụng hình ảnh của cô chạy quảng cáo."

"Anh phải chắc chắn là tôi được linh hoạt thời gian phải không? Và hợp đồng trị giá 60.000 USD phải không? Thêm nữa mỗi tháng tôi vẫn được trả thêm thù lao chạy quảng cáo hình ảnh. Nếu vậy tôi đồng ý ký hợp đồng này."

Nghe An Nhiên nói rạch ròi chuyện thù lao tự nhiên Philip thất vọng, chút ảo tưởng nào đó trong lòng anh đang dần dần vỡ vụn. Anh chẳng còn háo hức ngồi lại thêm chút nào nữa. Anh cũng không hiểu sao dường như có hơi hối hận khi ký hợp đồng này. Có lẽ anh bị thần tượng An Nhiên và khi tới gần mới biết cô cũng tầm thường như đa phần các hoa hậu, á hậu hay chân dài khác, cũng hám tiền, hám danh lợi. Những cảm tình anh dành cho An Nhiên bỗng chốc tiêu tan.

"Thế đã ký xong, hợp tác vui vẻ. Tôi có việc phải đi trước. Cô với chị Khanh về sau nhé!"

Anh nói rồi đứng lên đi ra cửa. Chị Khanh nhìn theo: "Cậu ta có vẻ lạ lùng. Dường như không vui."

"Em cũng không hiểu. Hay là anh ta hối hận vì ký hợp đồng với em?"

"Tầm bậy! Hợp đồng này là anh ta đề nghị trước, đâu phải mình ép buộc anh ta đâu mà giờ anh ta hối hận."

"Sao mà em cứ cảm thấy anh ta có vẻ không hài lòng em ở điểm nào đó."

"Thôi đi, nếu không hài lòng thì anh ta tìm em làm gì? Mà hợp đồng đã ký rồi, còn gì mà hài lòng hay không. Giờ trở lại chuyện của em. Em định làm bao nhiêu cho bệnh nhân hết phải không? Không nghĩ tới bản thân hay sao? Chị nhìn thời khóa biểu của em mà sợ cho em đó."

"Có gì mà chị sợ. Em ổn mà."

"Em còn một năm nữa kết thúc khóa học bác sĩ nội trú phải không?"

"Dạ! Sau đó em sẽ có nhiều thời gian hơn."

"Để chạy show rồi cho hết từ thiện à?"

"Chị này, nói kháy em hoài."

"Chị chưa thấy ai làm bác sĩ mà nghèo xơ xác như em. Chị thấy bác sĩ người ta lên xe hơi, tiền bạc tỉ, còn em thiếu trước hụt sau vì làm chuyện tào lao."

"Giúp người mà chị nói tào lao." An Nhiên phụng phịu.

"Giúp người không tào lao, nhưng có bao nhiêu giúp bấy nhiêu. Còn em nhìn lại mình đi, không có rồi chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, rồi mang dâng hết cho người ta. Cẩn thận sức khỏe của em. Làm mà không nghỉ ngơi."

"Chị quên em là bác sĩ rồi hả? Em phải biết sức khỏe của mình như thế nào chứ."

"Em đừng ỷ y, chị thấy em gầy lắm rồi đó. Cẩn thận sức khỏe."

"Em biết rồi ạ! Cám ơn chị đã quan tâm. Giờ em phải chạy vào viện."

"Để chị đưa em đi."

"Cám ơn chị!"

* * *

Philip uể oải bước vào nhà. Bà Trân ngó anh: "Lại có chuyện gì thế con? Dạo này mẹ thấy con lạ lắm nha."

"Con vẫn bình thường mà." Philip ngã người ra salon.

"Không đi đâu chơi sao?"

"Con lười ra ngoài. Bố đâu rồi mẹ?"

"Bố đang gọi điện thoại trong phòng." Bà Trân nhìn Philip thăm dò: "Dạo này không thấy con quen cô nào. Định độc thân sao con? Kevin với bạn gái cũng sắp cưới rồi phải không?"

"Dạ chưa đâu mẹ. Con nghe Kevin bảo Helen muốn chơi thêm một hai năm nữa."

"Bọn trẻ tụi con thật khó hiểu, không chịu ổn định. Mẹ thấy dạo này con cũng lạ lắm, dường như thất tình cô nào phải không?"

Philip nghĩ ngay đến An Nhiên nhưng rồi anh gạt bỏ ngay lập tức.

"Con có quen ai đâu mà thất tình mẹ. Mà con gái bây giờ cô nào cũng thích tiền."

"Con nói bậy, làm sao mà cô nào cũng thích tiền. Nhiều cô tánh tình dễ thương lắm. Ai bảo con cứ thích quen hoa hậu, người mẫu làm chi rồi suy nghĩ lệch lạc."

"Mẹ nói đúng, có lẽ con nên thay đổi suy nghĩ."

"Tìm một đứa con gái đơn giản một chút, tìm hiểu rồi kết hôn đi con. Mẹ muốn được ẵm cháu lắm rồi."

"Tuân lệnh mẫu hậu. Con sẽ cố gắng, có điều con trai mẹ đẹp trai thế này, nhiều cô bu quanh, khó cho con chọn lựa thật."

Philip làm bộ dạng thiểu não, bà Trân phì cười đập vào vai anh: "Cái thằng này. Mẹ bảo con tìm mối quan hệ nghiêm túc, chớ có phải bảo con tìm hiểu mấy cô bu quanh con có mục đích đâu."

"Rồi, rồi con đã hiểu. Bắt đầu ngày mai con sẽ vào công ty đăng tin tuyển vợ, tiêu chuẩn hiền lành giống mẹ, xinh đẹp giống mẹ."

"Mẹ nói nghiêm chỉnh mà con cứ đùa."

"Mẹ đừng giận, con sẽ nghiêm túc tìm kiếm. Sẽ dẫn về cho mẹ một cô bạn gái xinh đẹp, dễ thương, hiền hậu giống mẹ."

"Không cần phải tìm giống mẹ, con cứ theo tiếng gọi con tim, miễn là con yêu ai và người ta cũng yêu con là mẹ vui rồi."

Hai mẹ con trao đổi qua lại rồi bố John xuống, cả gia đình quây quần ăn bữa tối ấm cúng cùng nhau. Không khí gia đình này mặc dù đã sống ở Mỹ rất nhiều năm nhưng nếp sống vẫn theo văn hóa Việt Nam. Bà Trân thường nấu món ăn Việt, cả bố John và Philip đều thích món ăn Việt Nam bà Trân nấu. Không khí gia đình lúc nào cũng hài hòa.

* * *

Gần đây An Nhiên bắt đầu làm mẫu quảng cáo sản phẩm cho công ty Philip. Cô thường xuyên gặp anh, có điều dạo này thái độ của anh ta khác hẳn, dường như bài xích cô. Cô có cảm giác anh ta không thích mình, mặc dù cô tự thấy mình không làm gì sai.

Trưa nay tranh thủ hai tiếng chạy sang công ty anh ta, cùng ê kíp chụp một số ảnh cho sản phẩm sắp tung ra thị trường. Từ bên chỗ cô chạy sang đó mất 20 phút. Cô đã canh giờ bắt taxi đi tới nhưng xui cho cô, trên đường đi xảy ra một tai nạn liên hoàn, đường tắt. Taxi phải vòng lại, đi con đường khác.

Cô đến muộn 20 phút, cả ê kíp đang chờ một mình cô. Tự thấy mình có lỗi, dù đã xin lỗi mọi người, ai cũng thông cảm nhưng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Người trong ê kíp không trách cô nhưng dường như Philip không vui.

An Nhiên biết mình sai, làm mất thời gian của mọi người nên cả quá trình cô rất chuyên tâm. Mặc dù sáng nay cô vừa mổ xong một ca, chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới đây. Cô thấy mình bắt đầu bị đuối, có lẽ hết hợp đồng này, cô không nên ký thêm nữa. Phải để dành sức cho năm cuối nội trú này. Nhưng bệnh nhân nghèo ở đâu mà nhiều quá, mấy tiền chạy quảng cáo cô đều cho hội bệnh nhân nghèo ở bệnh viện, cơ mà hội luôn luôn thiếu hụt.

Hôm kia lại có một anh nông dân bị rắn cắn, hoại tử cả cánh tay, gia cảnh nghèo hơn cả nghèo. An Nhiên định bụng một lát chụp xong quảng cáo cô sẽ xin Philip ứng cho tiền lương của tháng này. Mà giờ mặt anh ta âm u, tự nhiên cô đâm ngại, chẳng dám mở miệng. Cô thấy mình thảm chưa từng có. Như chị Khanh nói, cô có lẽ còn nghèo hơn cả bệnh nhân nghèo.

Chụp xong quảng cáo, cô ngó dáo dát tìm Philip. Chuyên viên trang điểm bảo anh ta đã đi lên phòng. Thế là An Nhiên đánh liều hỏi thăm phòng Tổng Giám Đốc ở đâu. Dù cô tới đây một vài lần nhưng chưa bao giờ lên khu vực văn phòng. Cô tiếp tân chỉ cô đi lên thang lầu 11. Từ thang máy bước ra, rẽ trái, cô thấy phòng Tổng Giám Đốc bên tay phải, phòng cuối cùng. An Nhiên bước tới, vừa gõ nhẹ cửa vừa hồi hộp. Bên trong giọng Philip vang ra.

"Vào đi."

An Nhiên rụt rè bước vào. Quả thật cô thấy ngại kinh khủng, đúng là đồng tiền làm con người ta trở nên thấp kém. Tự nhiên đi xin xỏ làm cô hơi quê. Nhưng bệnh nhân đang chờ cô, không có chỗ cho sự do dự. Thế là An Nhiên mạnh dạn bước tới bàn anh ta.

"Tôi có thể xin anh một chuyện được không?"

Philip nhìn cô: "Có chuyện gì?"

An Nhiên cảm nhận anh không kiên nhẫn tiếp chuyện với cô, nên cô gian nan mở miệng: "Chuyện là.. anh có thể ứng lương trước cho tôi tháng này được không?"

Nghe An Nhiên lại nhắc chuyện tiền bạc, tự nhiên anh nổi giận, chút cảm tình còn sót lại cũng bay mất sạch, đặc biệt hôm nay chính anh còn thấy cô đi trễ, bắt cả ê kíp phải chờ một mình cô. Chỉ hôm nay vô tình anh bắt gặp, những lúc khác không có anh, chắc cô cũng đi trễ như vậy. Thái độ làm việc không chuyên nghiệp, đã vậy lúc nào mở miệng cũng đòi thù lao. Đây là lần thứ hai rồi.

Philip nhìn cô giọng lạnh tanh: "Tiền lương có thể ứng, có điều cô không thấy mắc cỡ sao? Làm việc không chuyên tâm, đi trễ bắt người khác phải chờ đợi mình, nhưng mở miệng ra là đòi điều kiện."

An Nhiên mở lớn mắt nhìn anh, không thể tin tự nhiên anh lại nổi giận với cô trong khi chuyện không có gì nghiêm trọng.

"Hình như anh kết luận đầy thành kiến với tôi. Đúng là sáng nay tôi có đi trễ vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Những lần trước đây tôi chưa bao giờ đi trễ. Tôi tự nhận mình không phải người mẫu chuyên nghiệp gì, nhưng trước giờ tôi vô cùng nghiêm túc với công việc bên anh đã giao."

"Cô mà nghiêm túc sao? Nội chuyện giờ giấc không tôn trọng người khác như vậy thì cô còn làm gì được nữa. Tôi rất hối hận khi ký hợp đồng này với cô." Philip không giấu nổi vẻ ác cảm.

"Nếu anh không hài lòng thì có thể chấm dứt với tôi. Không cần phải chịu đựng như vậy."

"Cô tưởng tôi không muốn sao? Có điều tôi biết nghĩ tới ê kíp của tôi. Họ đã xây dựng chương trình đến phút cuối, bây giờ bắt mọi người phải tìm người mẫu và làm lại từ đầu, tôi không nỡ làm nhân viên mình cực khổ thôi. Chứ người mẫu như cô thì ở đâu chẳng có."

An Nhiên không hiểu tại sao anh ta có thành kiến với cô đến mức này. Cô tự nhủ trước giờ không hề làm gì gây hậu quả nghiêm trọng, không biết tại sao Philip không ưa mình. Có lẽ đại đa số người giàu đều có tánh khinh người sao? Bị anh ta xúc phạm như vậy, An Nhiên cảm thấy đau, cô chớp mắt ngăn cho mình đừng khóc.

"Anh nói vậy thì tôi xin lỗi. Từ giờ tôi sẽ chuyên nghiệp hơn. Xin lỗi vì thái độ không chuyên nghiệp sáng nay." An Nhiên cúi mặt giấu giọt nước mắt rớt xuống đất, rồi ráng nói hết câu: "Anh không cần ứng tiền cho tôi đâu, xin lỗi anh tôi đã làm phiền."

Cô quay đi để mặc nước mắt tuôn rơi ào ạt. Tự nhiên cô thấy mình thật thấp hèn, vì mấy đồng bạc phải đi xin xỏ người ta để rồi bị nói nặng. Nhưng mà cô chỉ đi trễ có sáng nay, sao anh ta áp đặt cô lúc nào cũng trễ nãi, bắt ê kíp phải chờ. Lúc trước anh ta đâu phải là người hồ đồ như vậy. Nhớ khi cô đi cùng anh ta trên chuyến bay từ Mỹ về, anh ta thể hiện phong cách là người vô cùng galant lịch sự, sao bây giờ có vẻ để ý đến tiểu tiết. Tuy vậy, An Nhiên biết mình sai là sai, bắt người ta chờ là điều không thể chấp nhận được. Có lẽ anh ta nói đúng, cô không phải là người nghiêm túc với công việc.

An Nhiên thất thiểu quay lại bệnh viện, buồn vì bị mắng và trên hết là sự thất vọng vì không xoay đủ tiền. Cô vừa thay áo blouse thì mợ gọi qua khoa, dường như cậu và thầy Bình cũng đang ở bên đó. An Nhiên buồn bã đi qua khoa của mợ.

"Trông mặt như mất sổ gạo thế bác sĩ Nhiên?" Mợ trêu ghẹo.

"Lại thiếu tiền cho bệnh nhân phải không?" Thầy Bình cũng đùa với cô.

"Vậy ai có tiền cho con vay đi." An Nhiên trưng khuôn mặt trông mong nhìn từng người.

"Không ai cho con vay hết. Con nợ chúng ta bao nhiêu rồi con biết không?" Cậu thẳng thắn tố cáo sự quỵt nợ của An Nhiên.

"Mai mốt con lãnh lương con trả mà." An Nhiên năn nỉ.

"Lương con bác sĩ nội trú thực tập thì được bao nhiêu tiền? Cả đời không biết con trả nổi không. Giờ nghiêm túc đi. Không cho con làm từ thiện kiểu vậy nữa. Nhiệm vụ của con là cứu người, để phần tài trợ cho người khác. Con không thể để lòng vương vấn, chạy hết chỗ này tới chỗ kia huy động tiền cứu trợ."

"Nhưng mà.." An Nhiên muốn lên tiếng thì thầy Bình cũng ngăn cô lại và nói tiếp.

"Lòng của con tốt, nhưng cách làm không đúng. Lẽ ra con phải tập trung học cho xong, còn vài tháng nữa là hết khóa nội trú. Con chuyên khám bệnh cho giỏi, mổ thành công các ca cứu người, như vậy là con cũng đã giúp bệnh nhân rồi."

"Dạ con biết rồi, con sẽ chuyên tâm, sẽ không phân vân chuyện kiếm tài trợ giúp đỡ bệnh nhân nữa."

"Còn nữa, ngừng mấy vụ làm mẫu gì gì đi, thời gian nào rảnh một chút phải lo chợp mắt, không thể chạy đôn chạy đáo hoài đâu. Biết chưa?"

Ba người lớn, mỗi người nói một câu, nhưng chung quy trong lòng ai cũng lo lắng cho An Nhiên. Cô cũng thấy cách làm của mình đã sai, từ giờ cô sẽ không xông xáo làm mẫu kiếm tiền gì nữa, thay vì như vậy cô sẽ tập trung nốt hết năm học còn lại, sau đó tốt nghiệp thật giỏi, chữa bệnh thật tốt sau này.

An Nhiên sẽ ráng kết thúc hợp đồng với Philip, cũng còn vài tháng nữa là xong. Khi ấy cô cũng đã tốt nghiệp. Làm việc mà phân tâm sẽ không thể hoàn thành tốt. Do vậy lúc nãy anh ta mắng cô là đúng.