Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 38: Cô ấy thật ra rất hay mắc cỡ



Hôm sau vì lo cho công việc của An Nhiên, anh lên thành phố và chạy thẳng qua bệnh viện nơi Helen và Kevin đang làm. Hai người thấy anh xuất hiện sớm, lại giở trò chọc ghẹo.

"Cô nàng An Nhiên này khiến anh chạy xất bất xang bang há."

"Trước giờ tớ đâu thấy cậu vì ai đâu, bị người ta đá một cú hồn phách bị câu luôn hả?"

"Ừa, tớ tình nguyện chết vì người ta của tớ. Thế giờ hai người có nhận cô ấy không?"

"Bọn em không dám nhận ấy chớ." Giọng Helen nghiêm túc.

"Sao không dám nhận?"

"Bác sĩ nội trú, giỏi cỡ này, sao em dám nhận. Em sợ bệnh viện của em không có điều kiện cho cô ấy trau dồi, rồi lại ra đi. Vị trí của mấy bác sĩ này phải ở bệnh viện trung ương."

Philip không hiểu: "Bác sĩ nội trú thì sao? Cổ cũng học giống hai người mà. Hai người còn đi du học, phải giỏi hơn cổ chứ."

"Không thể nói như vậy được. Mỗi người có thế mạnh riêng, nhưng nếu là trước đây thì cô nàng này giỏi hơn. Phải nói Bác sĩ nội trú là những sinh viên xuất sắc được tuyển chọn. Đó là tinh anh trong những tinh anh. Những người này được tuyển chọn sau khi kết thúc khóa học sáu năm, sau khi trải qua kỳ thi một năm chỉ có một lần, để tuyển chọn và đào tạo họ trở thành bác sĩ chuyên khoa sâu."

Helen ngừng uống nước rồi nói tiếp: "Anh tưởng tượng đi, hàng năm bao nhiêu sinh viên y khoa cuối năm thứ sáu nộp đơn thi bác sĩ nội trú nhưng có khoảng 5-10% trong số này được tuyển chọn. Hồi đó em cũng ráng chen chân vào thi nhưng rớt đấy, nhờ nhà có điều kiện nên em đi du học. Chứ nhiều đứa cùng thời với em giờ còn chưa đâu ra đâu, nhiều đứa còn phải chuyển đi trái ngành, không làm bác sĩ. Chương trình bác sĩ nội trú chỉ có duy nhất ở Việt Nam. Khác với các hệ đào tạo cao học là tuyển bác sĩ có ít nhất hai năm kinh nghiệm trong ngành dự thi và thí sinh có thể đăng ký dự thi trong nhiều năm. Như vậy dễ hơn bác sĩ nội trú, vì nếu anh không thi đậu năm nay thì năm sau anh thi tiếp. Còn chương trình bác sĩ nội trú bệnh viện kinh khủng ở chỗ là chỉ có một kỳ thi mỗi năm cho chính các sinh viên vừa tốt nghiệp trong năm học. Họ chỉ có một cơ hội duy nhất để thi tuyển và trở thành bác sĩ nội trú."

"Nói vậy cô nàng của anh cừ dữ vậy hả?"

"Phải nói là trâu bò chứ không phải người. Cô nàng của anh phải giỏi cỡ nào mới được chọn trong bao nhiêu người tham dự kỳ thi đó. Anh có thể hiểu chỉ lấy 5-10%, lấy đủ số rồi thì họ thải ra hết, các sinh viên mới tốt nghiệp tự bơi. Còn những người đã đậu bác sĩ nội trú bắt đầu chuyển vào bệnh viện, một ngày 24/7 thường trực ở bệnh viện. Mấy người này là những người xuất sắc, họ được đào tạo kiến thức, kỹ năng và thái độ chuyên môn, đặc biệt ưu tiên về kỹ năng khám bệnh và kỹ năng thủ thuật, phẫu thuật."

Philip nghe Helen giải thích mà tâm vui sướng, thì ra người ta của anh học giỏi đến mức này. Có điều, để đạt đến trình độ xuất sắc đó có lẽ cô cũng phải trải qua giai đoạn gian truân, khổ ải như thế nào. Tội nghiệp cô bé của anh, vậy mà lần đó anh bênh vực Khánh Ngọc, còn quát nạt cô, trong khi cô đã phải vừa học vừa tranh thủ kiếm tiền giúp đỡ bệnh nhân. Philip tưởng tượng cô đã phải thức đêm học bù thế nào để kịp lượng kiến thức cần phải nạp vào cho chương trình học. Một người phải có nghị lực phi thường cỡ nào mới theo đuổi mục tiêu đó. Nếu là anh chắc anh cũng không thể làm được.

"Vậy rồi tốt nghiệp họ được đãi ngộ như thế nào?"

"Họ được một lúc ba bằng: Thạc sĩ bác sĩ, bác sĩ nội trú, bác sĩ chuyên khoa. Được giữ lại bệnh viện. Đâu có như tụi em phải tìm con đường để đi. Mà sao cô nàng của anh đang làm ở bệnh viện trung ương, rồi lại chạy ra đây xin việc?"

"Do cổ không chịu được môi trường tệ hại bên đó. Nghe cổ bảo đồng nghiệp không có năng lực nhưng xử sự không ra gì."

"À, cái này em hiểu." Helen gật gù: "Bên đó hay có mấy trò nhận tiền của mấy bác sĩ mua chỗ để vào các bệnh viện lớn đấy."

"Vậy bây giờ em có chịu nhận không?"

"Nhận thì được, chỉ sợ không giữ người được lâu."

"Em sợ cô ấy ra đi hả? Cô này không phải người có mới nới cũ đâu. Tánh tình lương thiện lắm. Nếu môi trường làm việc không có gì xích mích, anh bảo đảm cô không rời bỏ ra đi đâu."

"Anh có vẻ hiểu người ta quá hả. Hay là vì yêu nên toàn nói tốt."

"Không phải đâu. Trước khi yêu cổ anh đã nghe nhiều giai thoại về cổ rồi. Mai mốt em làm việc cùng cổ rồi sẽ hiểu. Nếu anh nói ra bây giờ em lại nghĩ anh thiên vị."

"Được thôi. Vậy anh nói cô ấy tuần sau qua đây trình diện rồi làm việc luôn nha anh."

"Tuần sau chắc không được. Cho cô ấy một tháng nữa nhé. Cổ còn phải báo nghỉ bên kia nữa."

"Vậy cũng được. Em đợi thêm một tháng nữa vậy."

Xem như đã giải quyết xong chuyện của An Nhiên. Ra khỏi bệnh viện anh gọi cho An Nhiên báo tin ngay. Nghe giọng cô reo vui trong điện thoại khiến anh cũng thấy mãn nguyện.

Giờ chỉ mong một tháng qua mau để anh còn được gặp cô hằng ngày. Chiều nào tan làm cũng không được gặp cô, anh thấy Sài Gòn thật buồn và tẻ nhạt.

* * *

Tháng sau, An Nhiên theo Philip đi nhận việc. Lẽ ra cô tự đi, nhưng anh cứ nhất định chở cô tới nơi. Anh khiến cô có cảm giác như ngày đầu tiên đi học, bố dắt tay đến trường vậy đó.

Thú thật An Nhiên có chút hồi hộp, lần này là đi xin người ta, chỗ không hề quen biết nên tâm lý cô chuẩn bị trải qua cuộc phỏng vấn cam go. Có điều cô lo quá thừa.

Philip đưa cô vào phòng một bác sĩ, bên trong đã có sẵn hai người đang ngồi. Họ đều đang mặc áo bác sĩ. Một anh trông giống người nước ngoài như Philip, một chị trang điểm rất đẹp. Hai người vừa thấy Philip dẫn cô vào, đã tía lia.

"Ha! Tự thân dẫn bạn.. gái tới luôn hả? Sợ bọn em ăn hiếp người ta sao?"

"Này đừng nói nhảm, An Nhiên ngại." Philip che cô ở phía sau.

Chị Helen vượt qua anh Philip, kéo cô ra: "Em là An Nhiên phải không? Chị thấy hình em trên báo nhiều rồi. Ở ngoài em đẹp hơn trong hình nữa đó."

Cái này có phải trọng điểm không? Giờ này lẽ ra phải phỏng vấn mà.

"Dạ cám ơn chị!" An Nhiên nhỏ nhẹ.

"Cô An Nhiên bàn giao xong bên kia rồi hả?" Tiếng anh con trai nói giọng lơ lớ của người tây nói tiếng việt.

"Dạ tôi bàn giao xong rồi."

"Này, bạn gái cậu ngoan quá, lúc nào nói chuyện cũng dạ nhỏ nhẹ vậy sao?"

Philip nghĩ thầm: "Đó là lúc cậu không chọc cô nàng nổi giận thôi."

"Bữa nay em bắt đầu làm việc luôn đúng không Nhiên?" Chị Helen vô cùng thân mật.

"Dạ nếu chị sắp xếp cho em làm hôm nay thì em sẽ làm luôn ạ."

"Vậy để chị dẫn em đi giới thiệu với mọi người. Anh Philip nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể đi về được rồi. Yên tâm giao bạn gái, ý nhầm, giao An Nhiên cho em, bảo đảm chiều đón về không sứt mẻ miếng thịt nào."

Kevin cười khoái trá đuổi người: "Ừa cậu có thể về được rồi, để bọn tớ còn tập trung làm việc. Cứ yên tâm để người ở đây."

Philip ngó mọi người, có vẻ miễn cưỡng khi phải rời khỏi chỗ này: "Vậy tôi đến công ty."

Anh nhìn An Nhiên hơi lâu: "Em ở đây nhé, có gì cần thì cứ nói với Helen và Kevin, đừng sợ nhé."

Helen nghịch ngợm: "Sao giống anh đang gửi con cho cô giáo quá vậy? Người ta là bác sĩ nội trú đó, ở đây có ai qua An Nhiên. Tụi em còn phải nể cô nàng. Mấy bác sĩ khác sao dám bắt nạt, hì hì."

An Nhiên cũng cười với anh: "Hôm nay cám ơn anh. Chiều nay anh không cần đón tôi về đâu. Tự tôi có thể về được. Anh cứ lo công việc của anh đi ạ."

"Em cứ tập trung làm đi, chiều tan ca tôi sẽ qua."

Helen và Kevin nhìn nhau: "Chu đáo thật, không còn nhận ra đây là Philip."

Hai người nói rồi cứ nhìn An Nhiên, khiến cô cũng ngại. Philip sợ anh mà tiếp tục ở đây thì An Nhiên sẽ bị chọc, có khi chiều nay sẽ viện cớ trốn không cho anh đón thì mệt rồi. Thế là anh nhanh chóng ra về, trả lại không khí làm việc cho họ.

Ra về rồi cả ngày ở trong văn phòng anh cứ nghĩ đến bệnh viện, không biết An Nhiên có quen được công việc ở bệnh viện bên đó không? Anh sợ cô bị bỡ ngỡ, chẳng biết có bị ai hiếp đáp nữa không? Càng nghĩ càng sốt ruột. Một ngày anh vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ tay, trông cho mau hết giờ để chạy qua bệnh viện. Tâm tư lo lắng cho cô nên mới bốn giờ chiều anh lại chạy sang bệnh viện. Vào thẳng phòng Kevin, anh chàng thấy anh trố mắt: "Sao cậu lại chạy sang đây? Nhớ người ta rồi hả?"

"Hôm nay mọi chuyện ổn hết không?"

"Cậu hỏi bệnh viện ổn hay là hỏi người ấy có ổn không?" Kevin cười cười.

"Cả hai! Cậu hiểu mà."

"Bệnh viện vẫn hoạt động như trước giờ. Người ấy thì để tôi gọi hỏi Helen."

Kevin nhấc máy gọi Helen: "Honey, Philip đang ở trong phòng. Em rảnh chưa? Sang phòng anh nhé."

Một lúc sau, Helen bước vào phòng, ngó Philip lại giở giọng trêu chọc: "Anh thích không khí bệnh viện của em hả? Sáng vào, chiều lại vô. Hì hì, anh muốn khám gì?"

"Tim! Anh đoán tim cậu ấy gần đây không khỏe." Kevin sợ thiên hạ không loạn.

"Vậy đi thôi, em dẫn anh sang khoa tim, bệnh như vậy là nặng, không nên để lâu." Helen nhịn cười.

Philip chẳng tỏ vẻ gì ngại ngùng, anh còn thừa nhận vô cùng dứt khoát: "Không cần khám, bệnh anh có thuốc rồi. Thuốc của anh sắp được đưa tới. Khỏi cần khám nữa em."

"Vậy để em tạo cơ hội bảo thuốc tới nhanh, chứ sợ anh đợi qua cữ, tim yếu là mệt em với anh Kevin lắm."

Nói rồi Helen nhấc máy gọi qua phòng trực của khoa An Nhiên, y tá trong phòng nghe máy: "Alo!"

"Tôi đây, bác sĩ Thư, Trưởng khoa nhi. Có bác Nhiên ở đấy không?"

"Dạ chị Thư, bác Nhiên vẫn còn đang ở bên phòng bệnh. Chị có nhắn gì để lát em báo lại bác Nhiên."

"Cô nói bác Nhiên xong việc thì qua phòng bác Kevin nhé."

"Dạ chị!"

Helen gác máy, ngó Philip chằm chằm: "Cô nàng của anh còn đang ở phòng bệnh, siêng thật. Giờ này lẽ ra nên thay đồ chuẩn bị về rồi, vậy mà cô nàng còn xuống phòng bệnh nữa. Chậc, nhiệt tình quá mức rồi."

"An Nhiên là như vậy đấy, rất siêng năng và tốt bụng." Philip buột miệng.

"Anh hiểu người ta vậy sao? Nghe giống như hai người rất thân quen."

Philip chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài phòng. Kevin lên tiếng mời vào. An Nhiên đẩy cửa bước vào, rồi đóng cửa lại. Cô xoay người ra sau thì ngạc nhiên khi thấy có Helen trong phòng và cả Philip cũng đang ở đây.

"Chị gọi em có gì không ạ?" An Nhiên đang mặc áo blouse trắng của bệnh viện này, kiểu áo cho bác sĩ bên này có vẻ thời trang hơn bệnh viện cũ của An Nhiên.

Philip nhìn cô mặc áo trắng này, dù là form dài nhưng may theo chiều cao trung bình của các bác sĩ, có điều nàng của anh cao hơn người ta nên mặc áo này không che hết cái đầm cô đang mặc bên trong. Không biết có phải là người tình trong mắt hóa tây thi hay không, Philip thấy An Nhiên của anh thật xinh đẹp. Anh mong có một ngày chân chính được ôm cô trong vòng tay, nghe yêu thương gọi về.

Helen nhìn An Nhiên: "Sao cái áo blouse em mặc lên người ngắn dữ vậy? Đúng là chiều cao Á hậu. Mấy bác sĩ khác người ta mặc dài quá gối, còn tới phiên em giống áo khín quá nhỏ ơi."

An nhiên cũng cười: "Form áo vừa với em mà chị, có điều tại em cổ cò nên nó hơi ngắn."

"Hôm nay ngày đầu tiên làm việc thấy ổn không em?"

An Nhiên nhìn Philip xong rồi mới trả lời Helen: "Dạ ổn."

"Em thấy hệ thống khám chữa bệnh như vậy có gì khác với bên chỗ cũ em làm không?"

Liên quan đến bệnh viện và bệnh nhân, An Nhiên như tiến vào một cảnh giới khác, rất chuyên tâm: "Dạ bên này hiện đại hơn. Bên kia của nhà nước nên bộ máy hơi cồng kềnh."

"Em thấy mình có cần thay đổi gì cho tốt hơn không Nhiên?" Helen thật lòng muốn lấy ý kiến để cho bệnh viện ngày một tốt hơn. Nhưng An Nhiên là người mới, cô không muốn đường đột nhận xét lung tung.

"Dạ.. cái này.." Cô ngập ngừng, không dám nói thật nên nói trớ đi: "Dạ em thấy cũng ổn rồi ạ."

Philip xen vào: "Sao mà em hỏi như hỏi cung, đừng dọa An Nhiên chớ."

"Hì! Em có dọa gì đâu, ý kiến của các bác sĩ tiếp xúc gần bệnh nhân là rất quý, có người góp ý để bệnh viện trở nên tốt hơn. Em không đang nói thật lòng mình phải không Nhiên? Em có ý kiến gì cứ mạnh dạn nói với chị đi."

An Nhiên thành thật: "Em nói ý này, nếu như không phải thì chị bỏ qua cho em nha."

An Nhiên dừng một chút rồi mới can đảm mở miệng: "Quầy nhận bệnh của bệnh viện có trang bị màn hình số thứ tự trước mỗi quầy là rất tốt rồi ạ. Có điều không có bàn hướng dẫn. Em đặt trường hợp em là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân lần đầu bước vào bệnh viện, mọi thứ với em đều mới, em không biết bắt đầu từ đâu. Do vậy em nghĩ là ngay từ khi bước vào, nếu bảo vệ có thể chỉ người ta vào khu khám bệnh. Ngay khu sẽ có bàn hướng dẫn, như vậy bệnh nhân đỡ bỡ ngỡ. Một điều nữa, khi bệnh nhân khám bệnh từ phòng bác sĩ ra. Điều dưỡng phòng bác sĩ đó nên kiên nhẫn hướng dẫn tiếp cho bệnh nhân bước kế tiếp. Nếu bác sĩ có chỉ định siêu âm hay lấy máu, vì phòng lấy máu hay siêu âm nhiều khi không cùng tầng, bệnh nhân có người lớn tuổi, sự linh hoạt không có, do vậy họ sẽ bị bối rối. Điều dưỡng nên hướng dẫn đi tới phòng nào, vân vân. Thêm một điều nữa em nghĩ là ngay chỗ mỗi khoa khám, sẽ có một quầy thu tiền, đỡ cho bệnh nhân phải chạy xuống dưới tầng trệt đóng tiền rồi mới được xét nghiệm. Những người lớn tuổi họ không di chuyển nhanh được, mà phải đóng tiền rồi mới được xét nghiệm, nhiều khi em thấy rất mất thời gian cho bệnh nhân."

An Nhiên đang nói hăng say, chợt phát hiện ra trong phòng im lặng đến đáng sợ. Philip im lặng thì cô có thể hiểu nhưng chị Helen và Kevin không nói gì, cô lo dường như mình quá đường đột. Một người mới như cô mà nhận xét và đề nghị lung tung quá. Thế là An Nhiên nhìn Helen và Kevin nói ngại ngùng: "Thật xin lỗi, em nói lung tung quá, anh chị bỏ qua cho em. Anh chị đừng giận nhé."

Có điều cô chưa nói hết câu, Helen đã vỗ tay: "Không phải em nói lung tung, những lời góp ý của em rất chân thành, đặt vào tình huống của bệnh nhân rất đúng. Chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Tối nay chị sẽ bàn lại với ba. Đợt tới họp Ban giám đốc chị sẽ kiến nghị."

"Dạ đừng chị ơi. Chị đừng kiến nghị, em nói năng tùy tiện quá, lần sau em sẽ chú ý hơn."

"Cái cô bé này, em không nên ngại, thật sự ý kiến đóng góp của em rất hay. Chị sẽ thảo luận với ba chị."

"Nhưng mà.."

"Không nhưng gì cả." Helen nhìn hai người đàn ông: "Chúng ta đi ăn tối cùng nhau đi, tiện thể trao đổi luôn."

Philip nhìn Helen: "Định bóc lột nhân công sau giờ làm nữa sao?

" Có bóc lột anh đâu. Đây chỉ trao đổi ý kiến Nhiên há. "Chị Helen nháy mắt với cô.

An Nhiên chỉ có thể cười. Philip cũng nhìn cô:" Em có muốn đi ăn tối với hai người bọn họ không? "

Hỏi kiểu này sao cô dám trả lời không. Người ta là sếp đó, sếp đã lên tiếng, làm sao dám nói không đi. An Nhiên chỉ nói đơn giản:" Tôi sao cũng được mà. "

" Vậy mình đi tới chỗ cũ ăn tối nha. "Chị Helen hào hứng:" Anh với An Nhiên đi một xe, em và Kevin đi xe bọn em. "

" Quyết định vậy đi. Tí nữa gặp ở nhà hàng cũ nhé! "Philip đồng ý.

" Mấy anh chị chờ em đi về khoa thay áo blouse. "Cô nói với Philip:" Anh cứ lái xe ra cổng trước. Mình gặp nhau ở cổng. "

Philip lắc đầu:" Tôi đợi em, để tôi đi cùng em về khoa rồi chúng ta xuống xe cùng nhau. Dù sao thì xe tôi cũng đậu trong sân bệnh viện. "

" Anh Philip dạo này chu đáo quá. Kevin, anh phải học hỏi người ta. Dạo này anh bỏ bê em quá rồi nha. "Helen nói rồi liếc qua Kevin.

Anh chàng lập tức phản đối rối rít:" Anh bỏ bê em lúc nào darling? Anh vẫn thương em nhất đời. "

Nói rồi anh chàng chồm qua hôn vào môi Helen trước mặt An Nhiên và Philip.

Philip thì không sao nhưng An Nhiên đỏ hết cả mặt. Hai người này cũng tự nhiên quá rồi. Cô vội vàng bỏ của chạy lấy người:" Em đi về khoa đây ạ. "

An Nhiên vội vàng mở cửa đi ra, sau lưng còn nghe tiếng Helen" Hình như cô nàng của anh mắc cỡ rồi, chạy theo người ta nhanh đi anh. "

Philip lắc đầu nhìn hai người" Hai người cứ tiếp tục đi, tớ đi đây. Bye!"

Anh cũng mở cửa đi ra, thấy An Nhiên đang chuẩn bị quẹo qua khúc cua. Anh bước nhanh để theo kịp cô, miệng cứ tủm tỉm cười. Không ngờ cô cũng dễ đỏ mặt, thì ra kiểu người rất hay mắc cỡ, lại còn hay ngại ngùng. Vậy mà những ngày đầu tiên gặp anh, anh tưởng cô hung hăng lắm, chẳng biết ngại là gì. Đúng là anh sai lầm quá, đã nhận xét vội vàng và thiếu thận trọng. Kiểu này mai mốt muốn hôn cô, chắc không thể lộ liễu quá, cô bé này ngại sẽ trốn anh.