Yêu Em Đến Chết

Chương 90: Ảo giác???



Đã trễ rồi, xe đã đi rồi. Anh trai cậu bị giam cầm không khác gì một con thú cả. Yêu con trai thì xấu sao, yêu con trai thì là không đúng sao, yêu họ thì làm sao chứ…Chính những suy nghĩ trước đây mà cuộc sống của những người như cậu và Gia Dương phải đau khổ như vậy

Anh ấy đi rồi, lại bị bọn họ bắt đi lần nữa trước mắt cậu rồi…Gia Thụy đã hứa khi lớn lên sẽ bảo vệ cho anh mình, không muốn anh mình bị bà đánh, không muốn anh mình bị bà nội giam bằng dây thừng nữa…nhưng không kịp rồi chỉ tại đôi chân này không đủ nhanh để kéo anh ấy ra khỏi cái lồng giam vô hình kia

Không phải ai cũng dũng cảm dám sống thật với mình, không dám nói ra suy nghĩ của mình, không phải ai cũng mạnh mẽ cả…Vì khi người trong gia đình đã phản đối thì chắc gì người ngoài sẽ ủng hộ. Đã có những suy nghĩ tiêu cực xảy ra và người yêu của Gia Dương là một ví dụ

Lần này là bao lâu đây, sau bao lâu thì cậu mới có thể gặp lại Gia Dương đây. Cậu ngồi khụy xuống máu dính đỏ cả áo xen lẫn với bùn đất

“Hu hu anh ấy..hức..hức…”

Cậu không nói ra tiếng nữa mà ngất đi. Mộc Lăng ôm cậu vào lòng, lí do vì sao anh hết mực yêu thương cậu là đây. Hoàn cảnh của Gia Dương thế nào anh đều biết rõ nhưng vẫn không thể giúp gì

Đến khi người yêu của anh ấy mất mà bà nội chỉ cho Gia Dương trong một ngày quay về nước và bay đi. Chỉ vài giờ gặp mặt thì làm sao đủ với bao thương nhớ của những năm qua…Nhưng giờ đây Gia Dương phải một mình rồi, họ đã cướp mất người anh ấy yêu rồi!!...

Mộc Lăng rất sợ bị bà nội cậu bắt cậu đi mất. Anh sợ lắm, khác với vẻ mặt của anh bình thương trong lòng anh luôn sợ hãi, sợ một ngày dù tìm thế nào cũng không thể thấy được Gia Thụy. Sợ một ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh của Gia Dương khi mất đi người mình yêu

Lúc này Gia Thụy đã tỉnh lại ở bệnh viện, cậu cứ hét tên của anh trai mình

“Gia Dương…Gia Dương…”

Giọng nói khào khào nghe như chỉ còn hơi, đôi tay được băng bó và truyền dịch. Cậu thấy mọi người đều có mặt ở đây. Gia Thụy cố gắng hỏi

“Gia Dương đâu…anh ấy đâu rồi??”

Ba mẹ Gia Thụy vẻ mặt hoang mang hỏi ngược lại cậu

“Con đang nói gì vậy. Gia Dương làm gì có ở đây chứ nó đã…” Mẹ cậu chưa nói hết câu thì bị ba cậu cản lại

“Bà...” Ông như nhắc nhở, vì lúc này bà nội cũng ở đây. Nhưng cậu vẫn muốn biết anh mình đang ở đâu nên hỏi và nhìn về phía Mộc Lăng

“Chúng ta đã thấy Gia Dương mà đúng không. Anh ấy đã về đây đúng không??”

Gia Thụy nói như vậy làm vẻ mặt mọi người đều thay đổi, đôi mắt sắc lạnh của bà nội nhìn về phía cậu và Mộc Lăng. Anh cảm nhận được nguy hiểm lạnh đến tận xương

“Em đang nói gì vậy? Gia Dương nào chứ. Khi nảy chúng ta xảy ra tai nạn trên đường đến công ty mà”

Trong đầu Gia Thụy chẳng hiểu gì, cậu nhìn quần áo anh lấm lem tay và cổ đã được băng bó

‘Gì vậy, Mộc Lăng sao vậy? Mình bị gì vậy?’ Cậu hoang mang nhìn mọi người, cậu nghĩ mình điên rồi

“Chắc thằng bé còn sợ nên mới nói linh tinh vậy. Coi đâu là ảo giác không chừng nữa. Thôichúng ta để nó yên tĩnh chút đi”

Ba cậu nói xong thì vỗ vai anh. Lúc này tất cả mọi người rời đi chỉ còn mỗi mình Gia Thụy trong phòng

‘Mình thật sự bị tai nạn sao?! Không thể nào, rõ ràng là mình đuổi theo Gia Dương nên mới bị thương mà…Mộc Lăng sao vậy chứ?!’

Cậu nằm trên giường nhìn đôi tay mình, nó không giống bị thương do tai nạn một chút nào cả. Thật sự là ảo giác sao??