Yêu Em Đến Chết

Chương 99: Thoát thân



Khung cảnh rất tối, Gia Thụy cảm thấy lạnh lắm. Cậu thấy Mộc Lăng, cậu thấy anh xanh xao, lạnh lẻo nằm ở một cái giường cũ. Cậu muốn chạy đến ôm lấy anh nhưng đôi chân đang bị thứ gì đó quấn lại. Nó dường như không muốn cậu rời đi

Lúc này cậu giật mình tỉnh lại, vẫn là khung cảnh ở bếp của căn tầng hầm. Gia Thụy không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi, cũng không biết là đêm hay ngày nữa

Đầu cậu đau dữ dội, cùng lúc đó tại bệnh viện. Mộc Lăng đã đưa vào phẫu thuật một ngày một đêm nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê vì hai vết đạn bắn đều nằm ở chỗ nguy hiểm

Cả nhà nháo nhào, bên phía bà nội cậu thì tình trạng khá hơn nhưng vẫn ở yên một chỗ để dưỡng thương

Mộc Nam Kình chưa dám nói vụ việc của Gia Thụy cho mọi người nghe, vì nói lúc này thì sẽ làm mọi chuyện tệ hơn. Cậu ta lại một lần nữa xem định vị trên chiếc vòng Gia Thụy hay đeo. Nhưng lại không biết một điều là cậu đã tháo nó và đeo cho Gia Dương

Và hiện tại Gia Dương cũng ở bệnh viện này. Mộc Nam Kình dù lo lắng nhưng vẫn tin vào thực lực của Gia Thụy

Cậu ta biết được Gia Thụy, là vì thấy Gia Thụy hay đánh nhau ở trường. Một người biết võ biết sử dụng thành thạo các loại vũ khí như cậu chắc sẽ ổn thôi

Không khí ở bệnh viện rất căng thẳng, về vụ việc của Bà cậu và Mộc Lăng. Ba mẹ anh cũng biết bà của Gia Thụy không thích anh càng không thích mối quan hệ của hai người nên cũng không biết tính sao. Có lẽ phải cần một cuộc nói chuyện để làm rõ

Trong khi ở bệnh viện ai cũng lo lắng thì Gia Thụy lại một lần nữa khụy xuống mơ màng, cậu nhớ lại lúc mà Gia Dương đã nói

'196437...Chạy đi...Chạy đi!!..' Đúng rồi Gia Dương đã nói dãy số đó rồi bảo cậu chạy đi

Cậu ngay lập tức bật dậy cả người choáng váng bò về phía cửa. Dù sao cậu cũng phải thử. Gia Thụy ấn được 5 số rồi, còn số cuối cùng cậu hơi run. Tay cậu ấn số cuối cùng thì cửa ra, cậu chạy ra ngoài. Đi đến cầu thang thì bọn chúng đã đến tới cổng

Gia Thụy không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi. Cậu trốn đi, đợi bọn chúng vào trong làm gì cái đã, cậu đi lên tầng trên thì thấy mấy cái xác đã được bọn chúng dọn rồi

Cậu ngồi im một lúc thì không nghe gì nữa, Gia Thụy đi nhanh xuống tìm điện thoại để báo cho cảnh sát nhưng ở đây lại không có

Bọn chúng bên dưới đã phát hiện ra hai tên kia đã chết thì liền hoảng hồn ôm đồ chạy. Một tên trong số đó đã chạy lên và phát hiện ra cậu

"Là mày"

Cuộc va chạm lại diễn ra, Gia Thụy lúc này rất mệt. Cậu gần như không đủ tỉnh táo để đánh nhau với bọn chúng. Gia Thụy nhớ ra ở trên cùng là tầng thượng, cậu chạy lên đó và dụ bọn chúng chạy theo

Cậu ôm cây súng trường khi nảy để ở tầng hai rồi vọt nhanh lên đấy. Gia Thụy đặt súng ở góc khuất và trốn trong đó

"Mày trốn ở đâu rồi chuột nhắt. Ra đây đi, anh sẽ nhẹ nhàng với mày"

Hắn ta đã đến và đi vòng quanh tìm cậu. Đợi hắn đi gần lang cang thì một phát bắn hắn té xuống. Cậu không bắn chết hắn vì ngã từ tầng bốn xuống cũng chưa chắc toàn mạng

Hai cái xác dưới hầm rồi giờ thêm một cái rơi từ tầng thượng xuống. Bọn chúng nhanh chóng đuổi tới, tổng cộng có trên mười tên

Gia Thụy ngay lập tức nhắm và bắn thật nhanh thật chính xác nếu không bọn chúng sẽ phát hiện ra cậu. Hạ được khá nhiều trong số đó thì súng đã hết đạn, cậu bắt đầu dùng tay không để đánh. Bọn chúng quá mạnh, cậu sắp không trụ được nữa. Cả người Gia Thụy treo lơ lững ngoài không trung, tay cậu đang nắm lấy thành lang cang cả người cứ đung đưa

Giờ phút này Mộc Nam Kình đã nói chuyện của Gia Thụy cho mọi người nghe. Mọi người lúc đầu bị lời nói dối của Mộc Nam Kình mà tin thật, nhưng bây giờ sự thật mới lòi ra

Tình trạng của Mộc Lăng như thế không thể nào mà tất cả mọi người rời đi hết được, nên chỉ mình Mộc Nam Kình lái xe đi

Khi này cả cái mạng của Gia Thụy như đèn treo trước gió. Bọn chúng vẫn còn hai tên, cậu lần người theo thành lang cang đến cuối góc tường rồi trèo lên

Gia Thụy khóa cửa ở đó lại rồi chạy vội đi

Cả người cậu rất mệt mỏi, Gia Thụy chạy ra cổng rồi lấy khẩu súng ngắn còn lại bắn vào lốp xe chở hàng kia. Khẩu súng này là vật cuối cùng cậu còn lại trên người

Khi này cậu khụy xuống bên đường, cậu khát quá. Hình bóng của Mộc Lăng lại hiện lên trong đầu cậu