Yêu Em Gái Của Bạn Thân

Chương 41: Ghen



Muốn ra thăm mộ của ông ta không?

Mộng Ánh giật mình quay lại nhìn thấy Đinh Tuấn Trạch đang đứng trước cửa với gương mặt lạnh nhìn chằm chằm về phía cô và Trần Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hai người. Anh bước đến phía Mộng Ánh đang đứng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô lạnh giọng nói:

Em muốn đi gặp không?

....

Mộng Ánh im lặng ánh mắt nhìn sang hướng khác, nét mặt có chút sợ nhưng cũng có vẻ đang giận. Thấy Mộng Ánh không trả lời mình thậm trí còn không nhìn anh lấy một cái, Đinh Tuấn Trạch khó chịu cau mày nhìn cô giọng có chút gắt lên:

Trả lời!

Mộng Ánh thấy anh gắt với mình bản thân có chút sợ nhưng vẫn không nhìn anh mà khó chịu đành trả lời:

Không.

Nói rồi cô quay người lại nói với Trần Phong:

Tôi ra ngoài trước.

Nói rồi Mộng Ánh đi thẳng ra ngoài mặc kệ cho Đinh Tuấn Trạch đang đứng đó với vẻ mặt tức giận nhìn Mộng Ánh đi ra ngoài, sau khi cô đi khuất Đinh Tuấn Trạch mới quay sang nhìn Trần Phong đứng đó ngây ra đó, lạnh giọng nói:

Thích được trừ lương đúng không?

Trần Phong nở nụ cười gượng gạo thầm chửi trong lòng tại sao hai cái con người nãy cứ cãi nhau là lại lôi mình vào, đang yên đang lành từ nhiên trừ lương nếu Đinh Tuấn Trạch mà trừ thật thì chắc tháng này ăn mì tôm sống qua ngày mất, đúng là ngồi không cũng dính đạn là có thật. Trần Phong bất lực trả lời:

Dạ không thưa Đinh Tổng.

Đinh Tuấn Trạch gật gật lạnh nhạt nói:

Ừ được, tháng này trừ nửa tiền lương.

Nói xong anh quay lưng rời đi để lại Trần Phong đang đơ người ra đó, với nội tâm đang khóc thét đầy bất lực. Còn phía Đinh Tuấn Trạch anh về đến văn phòng đúng lúc Mộng Ánh vừa bước ra, anh nắm lấy cổ tay của cô kéo ngược cô lại vào bên trong phòng làm việc thẳng tay đóng cánh cửa lại ép Mộng Ánh vào tường, một tay nắm chặt lấy hai tay của cô giơ lên đỉnh đầu, tay còn lại luồn xuống dưới đặt lên chiếc eo nhỏ kia ép sát lại người mình.

Đinh Tuấn Trạch không nói gì trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của Mộng Ánh một cách mạnh bạo. Mộng Ánh bị anh hôn muốn phản kháng lại những bị giữ chặt người dù có muốn cũng không thể làm gì được. Đang mông lung bỗng Đinh Tuấn Trạch siết chặt lấy eo cô khiến cô đau mà kêu lên:

Ưm...m...

Chấp thời cơ Đinh Tuấn Trạch đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô, càn quét hết vị ngọt trong miệng cô mà trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ kia. Đinh Tuấn Trạch như lại tức giận điều gì đó, anh rời khỏi môi cô trầm giọng nói:

Tôi cho em biết cái giá của việc chọc điên tôi.

Nói rồi anh bế cô lên một cách dứt khoát, Đinh Tuấn Trạch đi thẳng vào trong phòng nghỉ ngơi riêng được thiết kế liền ngay trong phòng làm việc của anh. Đinh Tuấn Trạch tiến lại phía giường ngủ mạnh bạo ném Mộng Ánh xuống không trần trừ mà đè lên người cô. Mộng Ánh hoảng hốt vùng vẫy đẩy anh ra nhưng giọng vẫn thẳng thừng mà quát lên:

Tránh ra khỏi người tôi, anh bị điên à!

Đinh Tuấn Trạch nắm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, ánh mắt chứa đầy sự tức giận nhưng nhìn thấu ra đó là anh đang ghen. Đinh Tuấn Trạch cười khẩy một cái lạnh giọng nói:

Đừng làm tôi phải cáu thêm.

Nói rồi anh cúi xuống hôn cô lấy hôn để đôi môi của cô, với sự tức giận dường như đạt đến đỉnh điểm thì bản thân anh không còn làm chủ được hành động của nữa, lí trí của anh rất sợ làm cô đau nhưng hành động của anh lại hoàn toàn ngược lại.

Đinh Tuấn Trạch dần dần đi chuyển xuống dưới cổ tạo nên những vết hickey đỏ ửng, tay còn lại mạnh bạo xé tung chiếc áo sơ mi mà Mộng Ánh đang mặc, những chiếc cúc áo nhỏ rơi văng hết xuống sàn để lộ ra cặp n.g.ự.c đầy đặn bị che bởi chiếc áo lót vướng víu kia. Mộng Ánh khẽ run lên nước mắt bắt đầu rơi xuống gò má đầu óc của cô hiện giờ đang trống rỗng sợ hãi run lên nói:

Ưm...hức...đừng mà.