Yêu Em Gái Của Bạn Thân

Chương 51: Quá Khứ (7)



Mẹ kiếp, tao đã cảnh cáo mày điều gì? Mày có vấn đề về tai sao?

Từ Vũ khôi ôm bên mặt vừa bị đấm đã rỉ chút máu ở khoé môi, tay lau đi vệt máu đó cười khẩy lên, nói:

- Thì sao nào? Dù gì mày với em ấy cũng chia tay rồi, mày không có quyền cấm tao tiếp xúc với em ấy mày hiểu chưa!

Lại một cú đấm được ráng lên mặt, Từ Vũ Khôi loạng choạng ngã xuống đất, Đinh Tuấn Trạch với khuân mặt lạnh và đôi mắt chết người đi lại, giọng lạnh nhạt pha thêm sự cảnh cáo:

- Tao nói cho mày biết, dù tao và Mộng Ánh đã chia tay nhưng em ấy vẫn là của Đinh Tuấn Trạch này, mày có mơ cũng đừng ảo tưởng đến việc đụng vào Mộng Ánh, nếu yêu bản thân mình thì giữ khoảng cách với em ấy là vừa.

Nói xong anh quay người rời đi để lại một mình Từ Vũ Khôi ngồi ngậm cục tức trong lòng mà không thể làm được gì, bộc miệng nói:

- Cứ chờ đi Đinh Tuấn Trạch tao sẽ lấy tất cả của mày.

Đinh Tuấn Trạch về đến nhà với vẻ mặt không mấy vui vẻ, đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại. Đinh Tuấn Trạch dường như phát điên, muốn đập phá tất cả mọi thứ trước mắt mình nhung cố kím nén lại, anh ngồi xuống giường với một tâm trạng tồi tệ, một lúc sau Đinh Tuấn Trạch bước lại tủ lất một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Khoảng một lúc lâu sau anh mới bước từ phòng tắm ra lâu khô tóc anh từ từ đi xuống dưới lầu, giờ cũng đã tối Đinh Tuấn Trạch ngồi vào bàn ăn, quay ra hỏi ông quan gia:

- Ba mẹ và Ngọc Lan họ đâu hết rồi?

Ông quản gia khẽ cúi đầu nói:

- Lão gia và Phu nhân có công việc nên đã ra ngoài từ chiều, còn tiểu thư thì đã quay về Mĩ rồi thưa thiếu gia.

Đinh Tuấn Trạch lạnh giọng nói:

- Ừm.

Sau khi ăn tối xong, Đinh Tuấn Trạch lên phòng thì nhận ngay một cuộc gọi, anh nheo mày bấm máy nghe:

- "Chuyện gì?"

Mộng Cao Lãnh nói:

- "Tao qua Mĩ du học"

Đinh Tuấn Trạch cau mày nói:

- "Bao giờ đi?"

- "Sau mày một ngày, tao qua đó vừa học vừa phát triển để tiếp quản lại tập đoàn của Mộng Thị"

Đinh Tuấn Trạch hỏi:

- "Vậy còn Mộng Ánh, mày đi ai giữ cô ấy cho tao?"

Mộng Cao Lãnh ở đầu dây bên kia giọng thản nhiên nói:

- "Tao nói chuyện với con bé rồi, nó nói không muốn yêu nữa."

Đinh Tuấn Trạch bỗng có chút nhói lên, nói:

- "Ừm"

Tắt máy Đinh Tuấn Trạch ngồi xuống giường, anh cảm thấy áy náy cũng có chút mừng. Áy náy vì bản thân anh khiến cô không còn tin vào tình yêu nữa, làm cô sợ tình yêu không muốn yêu nữa, nhưng vui vì có thể thời gian anh xa cô, anh sẽ an tâm hơn vì cô không yêu ai nữa chắc chắn bản thân sẽ có cơ hội làm lại.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày mà anh phải rời bỏ tất cả mọi thứ đang diễn ra để bắt đầu quá trình chữa trị căn bệnh suy tim quái ác mà anh đang mắc phải. Chuyến bay sắp khởi hành, Đinh Tuấn Trạch tạm biệt ba mẹ mình rồi tiến vào bên trong, bước lên chuyến bay này thì tương lai anh cuộc sống của anh sẽ thay đổi hoàn toàn từ đây.

Chuyến bay cất cánh, ngồi 14 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trên máy bay, Đinh Tuấn Trạch mệt mỏi bước xuống, vừa ra sân bay một chiếc xe ô tô màu đen kim sang trọng đã chờ sẵn ở đó, Đinh Tuấn Trạch ngồi vào trong xe. Chiếc xe lăn bánh dừng tại cổng của một bệnh viện lớn với hbảng tên lớn mang dòng chữ là tên của bệnh viện "Existence", một bệnh viện lớn hàng đầu của Mỹ.

Đinh Tuấn Trạch nhàn nhạ hít một hơi thật sâu bước xuống xe tiến vào bên trong. Vừa bước vào sảnh một người đàn ông khoác trên mình bộ đồ màu trắng là đồng phục của bác sĩ ở bệnh viện, đã đứng chờ sẵn ở đó từ trước rồi, thấy anh Brian - bác sĩ đảm nhận quá trình điều trị bệnh cho anh liền đi lại chào hỏi:

- Hello, I'm the doctor who will take care of your treatment. / Xin chào, tôi là Brian bác sĩ đảm nhiệm quá trình chữa bệnh cho cậu.

Brian đưa tay ra muốn bắt tay với anh, Đinh Tuấn Trạch gật đầu rồi đưa tay ra. Brian đưa Đinh Tuấn Trạch đi theo mình, lên một căn phòng quả nhiên đó là phòng bệnh của anh. Đinh Tuấn Trạch biết bắt đầu từ đây khi anh bước chân vào căn phòng này thì cuộc sống của anh chính thức khoác lên màu áo của một bệnh nhân phải đấu tranh với căn bệnh quái ác của mình. Anh căm ghét chính bản thân mình vì mình mà mọi thứ tất cả đều bị xáo trộn, tất cả chỉ vì anh vì căn bệnh suy tim này. Quá trình điều trị sẽ rất dài, thậm trí là rất đau.

Đang chìm vào trong suy nghĩ thì Brian liền nói khiến anh thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề đó:

- This is your hospital room, I will start checking your health this afternoon. / Đây là phòng bệnh của cậu, tôi sẽ bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho cậu vào chiều hôm nay.

Đinh Tuấn Trạch im lặng chỉ khẽ gật đầu, Brian liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh để Đinh Tuấn Trạch ngồi một mình ở trong phòng. Anh đi lại phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài khẽ cười lạnh một cái, miệng lạnh nhạt nói:

- Chào mừng bản thân đến với Mỹ, cuộc sống của mày sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.

Phải, cuộc sống của anh bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Một tháng dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày anh phải phẫu thuật. Cơ thể dần ngấm thuốc mà chìm vào cơn mê. Ánh đèn phòng phẫu thuật sáng lên chuyển sang màu đỏ ca phẫu thuật chính thức được thực hiện.

Mộng Cao Lãnh, Đinh Ngọc Lan, Mạo Dung và Đinh Tuấn Lâm bốn người ở bên ngoài đứng ngồi không yên, ai cũng đều lo lắng chỉ mong rằng ca phẫu thuật thành công một cách miễn mãn. Sau 4 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng ấy,đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, có nghĩa rằng ca phẫu thuật đã xong. Brian bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên trán còn đọng vài giọt mồ hôi, tháo chiếc khẩu trang xuống khuân mặt vừa mệt mỏi vừa vui vẻ thông báo:

- The surgery was successful, the patient who is still in a coma for a while will wake up. / Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhận hiện giờ đang trong tình trạng hôn mê một lúc sau sẽ tỉnh lại.

Đinh Tuấn Lâm gật đầu nói:

- We thank you very much. / Chúng tôi cảm ơn ông rất nhiều.