Yêu Em Gái Của Bạn Thân

Chương 56: Buổi tiệc



Lát tới nơi em sẽ biết.

Tới nơi, chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại, cô khó hiểu nhìn qua Đinh Tuấn Trạch hỏi:

- Đến đây làm gì vậy?

Đinh Tuấn Trạch không nói gì mở cửa bước xuống xe rồi đi sang bên mở cửa xe cho cô ghé xuống nói:.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

- Xuống đi.

Mộng Ánh chậm dãi bước xuống, vừa vào trung tâm thương mại, anh đưa cô lên khu trung tâm dành riêng cho bán trang phục nhìn vào cũng đủ thấy độ xa xỉ đắt tiền, tâm trí Đinh Tuấn Trạch liền tập trung vào các loại trang phục muôn màu muôn vẻ do các cô nhân viên giới thiệu, xem kĩ từng bộ váy áo, chẳng hề để ý đến sự có mặt của Mộng Ánh.

Mộng Ánh đi theo Đinh Tuấn Trạch, liếc nhìn bóng lưng của anh bị cô nhân viên che một phần. Xem kĩ một lúc lâu, Đinh Tuấn Trạch giơ lên một chiếc váy dài màu đen cổ trễ xuất hiện trước mặt cô. Mộng Ánh vội vàng đón lấy, nhìn chiếc váy không phải là loại cổ khoét quá sâu, không phải là loại siêu ngắn.Đinh Tuấn Trạch trầm giọng nói:

- Em vào thử đi!

Mộng Ánh gật đầu, bước vào phòng thay đồ. Một lúc sau, từ trong phòng thử đồ bước ra, cô ngắm nhìn mình trong gương. Thiết kế đơn giản, vừa đủ để tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, chất liệu tơ tằm đen óng làm nước da càng thêm trắng tuyết, nhất là khoảng da thịt trắng sữa lộ ra nơi chân cổ và bờ vai trần mảnh dẻ. Mái tóc dài chấm lưng buông xoã, trông đầy vẻ nữ tính và gợi cảm nhưng không dung tục. Đến đây Mộng Ánh thầm thấn phục bởi thẩm mỹ của anh quả thật là không tầm thường.

Quay lại bắt gặp ánh mắt của Đinh Tuấn Trạch đang chăm chú nhìn mình, nhìn thoáng qua cô không thể nào biết được ẩn ý bên trong. Đối diện với anh, ánh mắt đó vừa sắc lạnh vừa ôn nhu, Đinh Tuấn Trạch đi đến đưa cho cô một đôi giày cao gót. Mộng Ánh nhìn anh, Đinh Tuấn Trạch trầm giọng nói:

Của em, đeo thử đi.

Mộng Ánh cầm lấy đôi giày, đeo thử vào không ngờ nó lại vừa khít chân của cô, mà kiểu dáng cũng là loại trang nhã mà cô thích, Mộng Ánh tự hỏi trong lòng mắt của anh là thước ly sao, sao lại chuẩn như thế?

Sao anh biết được chân em mang vừa size giày bao nhiêu?

Đinh Tuấn Trạch nhún nhẹ vai một cái chậm dãi nói:

Đoán bừa.

Làm gì có chuyện đoán bừa nào ở đây được, Mộng Ánh nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng ngược lại ánh mắt của cô dành cho anh lại là những ánh mắt ngưỡng mộ không giấu giếm của mấy cô nhân viên vẫn dừng trên người Đinh Tuấn Trạch không rời một phút. Mặc dù cô không thích thói phù phiếm của họ nhưng sức quyến rũ của Đinh Tuấn Trạch đúng là không thể chối được.

Đinh Tuấn Trạch nhẹ nhàng nói:

Được rồi đi thanh toán rồi về thôi.

Mộng Ánh gật đầu rồi vào thay bộ váy đó ra, nhân viên gói lại bộ đồ, lúc thanh toán động tác ký tên quẹt thẻ của anh đẹp đến sững người. Lúc rời khỏi trung tâm thương mai, ngồi trên xe cô nhìn đồng hồ thấy bây giờ mới 11 giờ trưa, giờ này vừa tầm là giờ nghỉ trưa rồi, Mộng Ánh quay sang hỏi:

Bây giờ về tập đoàn sao?

Đinh Tuấn Trạch nhìn về phía trước tập trung lái xe nhưng vẫn trả lời cô:

Bây giờ đi ăn trưa, sau đó về tập đoàn.

Ăn trưa tại một nhà hàng cách trung tâm thương mại khoảng 2 ki-lô-mét. Sau khi ăn xong cả hai cùng trở về tập đoàn. Đinh Tuấn Trạch vừa lên phòng làm việc liền nói:

trước 6 giờ chiều thì đi chuẩn bị, 7 giờ tối bắt đầu xuất phát.

Mộng Ánh gật đầu đáp:

Vâng.

Mặc dù đã nhắc cô tại thời điểm đó, nhưng đến 6 giờ Đinh Tuấn Trạch lại vào phòng cô nhắc cô thêm một lần nữa khiến Mộng Ánh cũng phải bất lực, anh nghĩ cô trẻ con hay sao mà lại dễ quên nhanh như thế. Mộng Ánh rời phòng làm việc rồi đi chuẩn bị.Một lúc sau khoảng 6 rưỡi mọi thứ cũng chuẩn bị xong, cô và Đinh Tuấn Trạch cùng rời tập đoàn đến buổi tiệc.

Đi theo Đinh Tuấn Trạch đến một phòng tiệc cao cấp, sang trọng được đặt trước trong khách sạn, ánh đèn sáng chói làm Mộng Ánh không mở được mắt. Bản thân cô trước đây từng đã tham dự các buổi tiệc lớn cùng với gia đình, nhưng do cô không thích sự ồn ào và ánh sáng của buổi tiệc nên đôi khi cô rất ít xuất hiện. Buổi tiệc ngày hôm nay hội tụ tất cả những ông trùm bà trùm trên thương trường, đều là những người quyền lực và có tiếng lớn, Cô và Đinh Tuấn Trạch vừa ngồi xuống không lâu thì thấy Giám đốc Trương với thân hình có dấu hiệu phát phì, thong dong đi đến:

Chào Đinh tổng, tôi có thể nói chuyện với ngài được không?

Đinh Tuấn Trạch nhìn ông ta với anh mắt lạnh như băng, lạnh nhạt nói:

Có thể.

Ông ta quay ra nhìn cô,mỉm cười định bắt tay với ông ta:

Xin chào Giám đốc Trương!

Ông ta nắm tay cô, gật đầu cười ánh mắt sau khi dừng năm giây trên mặt cô, lại quét mấy vòng khắp người cô rồi mới thu bàn tay béo mẫm về. Đinh Tuấn Trạch liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, tay kéo Mộng Ánh ngồi sát lên gần mình, không hiểu sao có Đinh Tuấn Trạch ở bên, cô lập tức cảm thấy an toàn. Đinh Tuấn Trạch khẽ thủ thỉ vào tai cô nói:

Về rửa tay 20 lần rồi khử trùng đi, không thì mai đừng đến tập đoàn.

Mộng Ánh gượng cười rồi gật nhẹ đầu không nói gì. Ngồi nghe một trận đối phó khách khí chán ngắt bắt đầu trong bữa tối xem ra có vẻ nhiệt tình. Ông ta bỗng dưng hỏi:

Mộng tiểu thư có nên uống một chút rượu không?

Mộng Ánh nhìn lên Đinh Tuấn Trạch, anh lạnh giọng trả lời thay cô:

Thư kí của tôi không uống rượu, muốn thì tôi có thể uống thay!

_______________________________________________

Sắp có H+ rùi nha.