Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 1: Cô trùng sinh rồi?



Đau… Đau quá… Tay đau… Chân đau… Cổ cũng rất đau đớn… Cô như vậy là chết rồi sao?

Năm mười tám tuổi cô được gặp được Hoắc Dạ, anh là một trong số những người đàn ông được săn đón nhất Nhâm Thành lúc bấy giờ, nhưng cô lại may mắn được anh nhìn trúng. Cuối cùng thì năm mười chín tuổi cô cũng được gả cho Hoắc Dạ.

Tuy nhiên thì cuộc sống của cô lại không êm đềm như những gì cô nghĩ, trong lòng của cô chỉ ghi hận Hoắc Dạ, năm đó non nớt cô còn cho rằng Hoắc Dạ đang giam cầm mình ở Thiên Trạch – cũng là tư gia của anh, nhưng mãi cho đến hiện tại cô mới biết rằng những gì anh làm đều là vì muốn bảo vệ cô.

Hối hận rồi… Cô thật sự hối hận vì sao bản thân lại không nhìn ra được chân tình của Hoắc Dạ đối với mình chứ? Nhưng cuối cùng cũng muộn rồi… Những gì cô nợ anh, e là sau này cũng không có cơ hội bù đắp… Xin lỗi anh… Hoắc Dạ…

Giọt nước mắt hối hận cuối cùng cũng rơi khỏi khóe mắt đỏ hoe của cô, cơ thể của cô dần trở nên lạnh dần, trước khi mất hết ý thức thì đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Dạ, anh đang ôm cô ở trong lòng, cả đời của anh chưa từng khóc nhưng ngay bây giờ anh lại khóc đến thê lương như thế… Một người đàn ông ngông cuồng với cả thế giới, cả đời chưa từng cầu xin ai, cũng chưa từng quỳ với ai bây giờ lại vì cô mà quỳ dưới nền đất lạnh lẽo rồi luôn miệng cầu xin cô đừng rời đi…

“Có muốn quay lại không?”

Là ai đang nói? Là ai đang hỏi cô sao? Giọng nói này không phải của cô, cũng không phải giọng nói của Hoắc Dạ… Đây rõ ràng là giọng nói vô cùng xa lạ mà cô chưa từng được nghe qua. Nhưng mà… Có! Cô muốn quay lại, cô muốn bù đắp tất cả những gì mà mình đã làm sai. Cô rất muốn được quay lại một lần nữa, cô muốn quay lại, cho dù phải trả giá thế nào thì cô cũng muốn quay lại…

Nhưng mà… Liệu cô có thể quay lại sao?

[…]

- Ninh Ninh, nếu con còn không tỉnh dậy thì sẽ muộn học đó! Cái con nhóc này đã mười tám tuổi rồi mà vẫn ngoan cố thức đêm chơi game cùng bạn, con đừng nghĩ con ở phòng riêng khóa cửa phòng thì mẹ không biết con làm gì nhé. Dậy, nhóc con mau dậy nhanh lên!

Lúc này Vương Ngữ Ninh mới giật mình mà ngồi bật dậy, cô là vẫn còn đang trong mộng tưởng trước lúc chết sao? Tại sao mẹ cô lại xuất hiện ở đây? Không phải bà ấy đã qua đời từ hai tháng trước rồi sao… Bà ấy cũng vì cô mà chịu đủ điều nhục nhã, cuối cùng uất ức mà sinh bệnh rồi qua đời. Nhưng bây giờ tại sao… Khoan đã? Cô chưa chết? Cô thật sự vẫn còn sống… Cô như vậy là trùng sinh rồi?

Bỗng nhiên Vương Ngữ Ninh lại đưa tay véo vào mặt mình một cái, rồi lại hét một tiếng làm cho Lâm Thiếu Xuân – mẹ của cô cũng bị dọa cho giật mình, bà ấy liền lo lắng ngồi xuống giường của con gái, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán của cô, rồi lo lắng nói:

- Ninh Ninh, mẹ biết chuyện của Vương thị và Hoắc thị đã khiến cho con không vui, nhưng thật ra mà nói thì đứa nhỏ Hoắc Dạ cũng rất tốt, còn là bạn cũ của Ngữ Tùng, so với việc gả con cho người ngoài thì gả con cho A Dạ cũng không quá đáng. Nhưng mà nếu như con không thích thì cũng không nên tự đầy đọa mình như vậy chứ?

Trong đầu của Vương Ngữ Ninh bắt đầu chạy, theo như những gì mà mẹ mình đang đề cập thì chắc hẳn hiện tại là bốn năm trước, lúc đó cô vừa tròn mười tám tuổi thì Hoắc Dạ đã đem sính lễ đến để hỏi cưới cô. Nhưng lúc này thì cô đang thầm thích một người bạn khác của Vương Ngữ Tùng, anh ấy là Phạm Hiếu Từ, vì thế nên năm lần bảy lượt đều chống đối với cha mẹ, còn dùng một tuyệt thực, hai cắt cổ tay, ba treo cổ để đe dọa nhà mình không gả cô cho Hoắc Dạ.

Nhưng cuối cùng vào khoảng một tuần trước khi hôn lễ diễn ra thì Hoắc Dạ đã đến tìm cô để nói chuyện, sau một hồi thỏa thuận thì cô đã đồng ý kết hôn với anh.

Tuy nhiên thì tình thế bây giờ đã khác rồi, cô đã trải qua bốn năm lãng phí không biết trân trọng người trước mắt nên bây giờ cũng phải tự mình đứng dậy để nắm lấy cơ hội tái sinh một lần nữa rồi! Ngay lúc này thì Vương Ngữ Ninh liền nhìn mẹ mình, nói:

- Mẹ đừng lo, hôm qua con đã nghĩ kĩ lắm rồi. Con sẽ gả cho Dạ ca ca, dù sao anh ấy cũng là bạn thân của anh hai, nên chắc chắn anh ấy sẽ không khi dễ con, hơn nữa phía sau con còn có cha mẹ, còn có anh hai chống lưng, cho dù Hoắc Dạ có không yêu con thì cũng không thể sỉ nhục gia đình chúng ta.

Lâm Thiếu Xuân có chút kinh ngạc, cô con gái này của bà ấy… Chơi game nhiều đến mức hỏng não rồi sao? Hôm qua còn sống chết không chịu gả đi, hôm nay lại gật đầu nhanh như vậy? Rốt cuộc là do cô thông suốt thật hay chỉ muốn nói qua loa cho bà ấy an lòng đây?

#Yu~