Yêu Giả Vi Vương

Chương 1011: Lời hứa



Ầm ầm!

Lạc Sơn và Lạc Thủy và chín Thần Quân kia đã bắt đầu khai chiến. Chín người kia chỉ lưu lại bốn người đối phó Lạc Sơn Lạc Thủy, năm người còn lại bay loạn xung quanh, truy sát võ giả của đội buôn. Chỉ cần là người của đội buôn bọn họ giết trước nói sau.

- Các ngươi theo ta làm gì...

Kỳ thực Độc Long rất muốn nói một câu như vậy. Càng nhiều người có nghĩa là mục tiêu càng lớn. Hắn cõng Tiêu Lãng không dám đi quá nhanh. Rất sợ trong lúc Tiêu Lãng cảm ngộ bị cắt ngang, linh hồn xảy ra vấn đề. Hắn muốn bỏ đám người kia lại sau lưng. Chỉ có điều trong nhóm người này có hai Đại Thần đỉnh phong, mang theo hai người còn lại theo sát không thôi.

Vận may mọi người rất tốt. Thần Quân truy sát không bay về phía bên này. Mọi người một đường lao nhanh. Tên tiểu thiếu gia kia tuy rằng dịch dung, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn rất rõ ràng.

Bọn họ một đường lao nhanh, hoảng loạn không chọn đường. Độc Long chạy một lát, trong mắt lóe lên, tìm kiếm được một nơi kín đáo, trực tiếp đào một động đất chui vào trong. Những người kia không chút do dự, theo xuống!

Vừa nãy Lạc Thủy đã thận trọng căn dặn, nếu muốn sống sót đi tới Hoàn Nhan Lĩnh, con đường duy nhất chính là theo Tiêu Lãng và Độc Long.

Vị tiểu thiếu gia kia không hiểu tại sao Lạc Thủy lại sắp xếp như vậy, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Lạc Thủy. Nếu như không phải nhờ có Lạc Thủy hắn đã chết hơn mười lần.

Độc Long nhìn bốn người cũng đi theo, trong mắt đầy vẻ tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ một chưởng phá nổ miệng địa đạo, sau đó chôn sống mấy người bọn họ.

- Tất cả không nên cử động, cũng không nên phóng thích bất kỳ khí tức nào. Bằng không tất cả mọi người đều phải chết!

Mọi người đang kinh ngạc, giọng nói lạnh như băng của Độc Long đã truyền đến. Chiêu này không phải do hắn nghĩ ra mà do Tiêu Lãng dạy. Đồng thời Độc Long cũng rất tin tưởng Tiêu Lãng.

Tuy rằng bị chôn sống, nhưng nhất thời không chết được. Tiểu thiếu gia kia rất không thoải mái, nhưng bị hai Đại Thần đỉnh phong bên cạnh truyền âm vài câu cũng không động đậy nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một. Cảm giác bị chôn sống vô cùng khổ sở. Nỗi sợ hãi trong lòng còn khó chịu hơn cả bị chôn sống. Mọi người ngửi thấy mùi bùn đất, nghe nhịp tim của mỗi người tăng lên.

Một lúc lâu sau, tiểu thiếu gia đã có phần khó thở. Rốt cuộc thân thể Độc Long thoáng động, bay vọt lên, tra xét xung quanh một hồi. Lúc này hắn mới nói với đám người và từ dưới đất chui ra:

- Các ngươi muốn đi theo chúng ta cũng được, nhưng tất cả phải nghe theo lời ta căn dặn. Hiện tại lập tức đổi áo choàng màu đen! Trên mặt cũng bịt vải đen.

Mọi người tránh được một kiếp đều không do dự, lấy áo bào đen từ trong Tu Di Giới ra. Độc Long cũng đặt Tiêu Lãng xuống, thay áo bào đen, bịt mặt. Đồng thời hắn cũng dùng một áo choàng đen che kín cho Tiêu Lãng. Xong xuôi, lúc này hắn mới thét lên:

- Theo sát ta!

Xì xì!

Trên người Độc Long đột nhiên bốc lên khói độc, bao phủ lấy mọi người. Sau đó hắn mới lao nhanh về phía xa. Mọi người biến thành người mù, chỉ biết chạy trốn theo Độc Long. Chỉ có điều thật ra bọn họ có dùng thần thức tra xét, không đến va vào cây.

Độc Long không đi theo đường lớn, cũng không đi theo đường nhỏ. Nơi nào không có đường hắn chạy vào nơi đó. Nơi nào địa hình phức tạp hắn chạy vào nơi đó. Sau nửa ngày hắn tìm được một động cực lớn. Từ cửa động nhìn vào trong tối đen, cũng không biết sâu bao nhiêu, bên trong có quái vật gì.

- Đi!

Hiện tại Độc Long không quản nhiều được như vậy. Trước tiên cứ vào ẩn nấp chờ Tiêu Lãng xuất quan rồi nói sau. Hắn cũng không chắc có thể dẫn theo mọi người trốn thoát. Bởi vậy tất cả đều phải nhờ vào Tiêu Lãng. Còn trong sơn động này có có hoang thú hay không, hắn không tính tới. Có hoang thú cũng tốt, có thể che giấu khí tức của mọi người.

- Xì, xì!

Trong sơn động có không ít hoang thú. Những tiếng kêu nặng nề kì quái vang lên. Sau đó phía trước đột nhiên xuất hiện vô số hoang thú có hình dạng như con kiến, thân thể chỉ to bằng nắm đấm, nhưng con mắt màu vàng liều lĩnh, răng trắng hiện ra trên khóe miệng phát ra hàn ý. Nhìn qua cũng không biết có bao nhiêu con.

- Giết! Đừng sử dụng công kích năng lượng.

Độc Long gầm thét một tiếng, một Đại Thần đỉnh phong phía sau đã sớm xông lên trên. Trong tay hắn cầm một chiến đao liên tục chạy tới giết con kiến thú đi đầu.

- Boong boong!

Một đốm lửa sáng lên. Một đòn của Đại Thần đỉnh phong lại không giết chết được con hoang thú kiến này, chỉ đánh nó bay ra. Hơn nữa nhìn bộ dạng nó hoàn toàn không có bị thương.

- Đây quả nhiên là kiến kim thạch. Độc Long chúng ta tìm chỗ khác đi! Phòng ngự của kiến kim thạch này, đừng nói là chúng ta, cho dù là hai vị thống lĩnh cũng rất khó phá được!

Võ giả Đại Thần đỉnh phong không ngừng vung chiến đao lên đánh tay từng con kiến kim thạch, đầu quay lại gầm thét một tiếng.

Thân thể Độc Long vẫn không nhúc nhích chỉ dùng khói độc trên người lan rộng ra, xem có thể ăn mòn những con kiến kim thạch này hay không.

Kết quả độc tố hoàn toàn không có tác dụng, trái lại chọc giận kiến kim thạch. Tất cả bọn chúng nổi giận vọt ra phía ngoài.

- Đi thôi!

Độc Long cũng có bất đắc dĩ than thở. Nơi này có nhiều hoang thú như vậy, nếu như có thể đẩy lùi, sẽ là một nơi ẩn thân rất tốt. Nhưng đáng tiếc thực lực của bọn họ không đủ.

Võ giả còn lại và tiểu thiếu gia cũng bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi. Đúng vào lúc này một giọng nói vang lên:

- Đừng đi, ở lại nơi này đi. Nơi này là một nơi lý tưởng để ẩn thân.

Trên mặt Độc Long nhất thời phóng ra hào quang. Hắn quay đầu lại kinh ngạc kêu lên:

- Chủ nhân, ngài xuất quan rồi sao?

Thân thể Tiêu Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống, gật đầu. Trên người hắn có vô số chữ tình bắn ra, chiếu sáng sơn động. Hào quang bảy màu chớp hiện xoay chầm chậm, như mộng như ảo!

Vèo!

Từng chữ tình lần lượt đánh vào bên trong thân thể của kiến kim thạch. Những con kiến kim thạch này vốn đang điên cuồng vọt tới bỗng nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ mê man.

- A, đây là thần thông gì vậy?

Tiểu thiếu gia và mấy người đều sợ ngây người, nhìn từng chữ tình bắn ra, dễ dàng khiến một đám kiến kim thạch chấn động ở nguyên tại chỗ. Bọn họ cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.

Ngược lại, Độc Long biết Tiêu Lãng tu luyện chính là tình đạo, trước đây cũng đã thuần hóa vạn thú Thiên Châu. Nhưng hắn không nghĩ tới tình đạo này lại cường đại như vậy, lại có thể thuần hóa hoang thú?

Tiêu Lãng cũng không giải thích. Từng chữ tình không ngừng phát lên. Mỗi chữ tình đều có thể thuần hóa một con kiến kim thạch. Những con kiến kim thạch được thuần hóa thi nhau nhích lại gần, trong mắt lại xuất hiện một sự lấy lòng?

- Đi thôi!

Tiêu Lãng lững thững đi vào phía trong, không ngừng đánh ra chữ tình thuần hóa kiến kim thạch. Chỉ sau gần nửa canh giờ, hắn đã thuần hóa hơn một trăm vạn con kiến kim thạch. Chỉ có điều trong thông đạo vẫn có kiến kim thạch không ngừng lao ra.

Hắn một đường đi vào phía trong, một đường thuần hóa. Lại sau nửa canh giờ nữa, mọi người phát hiện bên trong thông đạo bắt đầu xuất hiện phân nhánh. Hơn nữa còn chia thành bảy, tám lối đi. Hiển nhiên những lối đi này đều do kiến kim thạch mở ra. Sau khi lại thuần hóa hơn ba trăm vạn con kim thạch nữa, rốt cuộc không còn thấy có kiến kim thạch nào đi ra, Tiêu Lãng mới lau mồ hôi trên trán, ngừng phóng thích chữ tình.

Một ý niệm truyền ra. Kiến kim thạch thi nhau phóng ra ngoài thông đạo, sau đó tản ra khắp sơn dã gần đó. Những con kiến kim thạch bị thuần hóa trở thành mắt của Tiêu Lãng, có thể giám thị tất cả động tĩnh gần đó.

Đám người Tiêu Lãng đi qua lối đi bên trong giống như mê cung một hồi, cuối cùng tìm được một sơn động nhỏ. Trong này có quá nhiều thông đạo, chằng chịt khắp nơi. Người bình thường sợ là không đi ra được.

- Ở lại đây đi!

Tiêu Lãng thản nhiên phân phó một tiếng, bảo mọi người an tọa. Ban đầu hắn và Độc Long truyền âm hỏi thăm tình hình. Sau khi nghe Độc Long nói xong, lông mày Tiêu Lãng nhíu lại, trầm ngâm một lát, ánh mắt tập trung vào vị tiểu thiếu gia kia hỏi: Ngươi là người của Hoàn Nhan gia? Hoàn Nhan Nhược Thủy và ngươi có quan hệ như thế nào?

Con ngươi trong mắt tiểu thiếu gia co lại, sau đó lập tức cúi đầu đến, trầm mặc rất lâu mới lên tiếng:

- Nàng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta!

- Tỷ tỷ?

Tiêu Lãng suy tư. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền kiên định nói:

- Tiểu thư Nhược Thủy có ân đối với ta. Ngươi yên tâm! Dù như thế nào, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi tới Hoàn Nhan Lĩnh.