Yêu Giả Vi Vương

Chương 1095: Giết mấy tộc nhân tính là chuyện gì



Thế giới hỗn độn mênh mông, có vô số tinh vực và vực diện đếm không hết, tản ra khí tức thê lương lại cổ xưa. Những vực diện và tinh vực này từ khi thế giới hỗn độn sinh ra đã tồn tại, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, chứng kiến bao nhiêu phồn hoa và suy sụp, cùng với bao nhiêu võ giả chém giết.

Vèo!

Một chiếc phi vân bàn cắt phá trời cao đến, tốc độ nhanh như tia chớp. Phi vân bàn này là loại cao cấp nhất, tốc độ cực kỳ nhanh. Hơn nữa trên phi vân bàn có hai cường giả Thần Tổ, khí tức rất dọa người. Phi vân bàn đi ngang qua, từ phía xa đã tự động né tránh không dám tới gần.

Nơi này không phải là biển sao Hỗn Loạn. Ở chỗ này võ giả hoặc là hải tặc cơ bản đều không mạnh. Hơn nữa vực diện bên này cơ bản đều thuộc về đại gia tộc Thần Vực. Cho dù có hải tặc cường đại cũng sớm bị loại bỏ sạch sẽ.

Đại sảnh bên trong Phi vân bàn chỉ có bốn người. Còn có một người đang ở bên trong phòng tu luyện. Đó chính là đám người Tiêu Lãng từ Thần Vực khởi hành trở lại Thiên Châu.

Tiêu Lãng cùng hai người Hiên Viên Thiên Cương Thiên Minh ngồi ở bên trong đại sảnh nói chuyện phiếm uống rượu. Tốc độ của phi vân bàn này nhanh như vậy, đến Thiên Châu cũng chỉ là thời gian mấy tháng. Tiêu Lãng cũng không đi bế quan tu luyện. Hai người Thiên Minh hộ tống hắn trở lại, hắn làm sao có thể không biết xấu hổ một mình đi tu luyện?

- Tiêu Lãng, có người nói ngươi là lão đại ở Thiên Châu? Thiên Châu các ngươi như thế nào?

Hiên Viên Thiên Minh uống một chén thuận miệng hỏi.

Tiêu Lãng kinh ngạc mở trừng hai mắt, mơ hồ nói:

- Tại Thiên Châu ta vẫn tính là nhất ngôn cửu đỉnh đi. Thiên Châu không tồi, đương nhiên không thể so sánh được với Thần Vực.

Hiên Viên Thiên Cương rất trực tiếp mở miệng nói:

- Thiên Minh, ngươi nói quanh co lòng vòng như vậy làm gì? Tiêu Lãng cũng không phải là người ngoài. Ta nói thẳng, chúng ta đi Thiên Châu, Tiêu Lãng ngươi thu xếp vài mỹ nữ chơi được không?

- A...

Tiêu Lãng thấy buồn cười. Hóa ra là việc này. Hắn nở nụ cười nói:

- Hai vị đại ca, thứ này ta cũng không đưa được. Hơn nữa các ngươi cũng đừng ép ta. Đương nhiên với thân phận và thực lực hai vị, tùy tiện đến nơi nào, hẳn là sẽ có mỹ nữ được đưa tới cửa đếm không hết.

- Ha ha, như vậy cũng tốt!

Hai người nhất thời mặt mày hớn hở. Thiên Cương tiến tới nói:

- Huynh đệ Tiêu Lãng, ngươi không biết, đại nhân khá chung tình, hận nhất là dạng công tử bột. Cho nên chúng ta ở Hiên Viên Lĩnh cũng không làm dám loạn. Trong nhà mỗi người chúng ta chỉ có một thê tử, tiểu thiếp cũng không dám cưới. Hơn nữa chúng ta còn không cơ hội đi loanh quanh bên ngoài. Lần này có thể đi ra, ngươi không biết các huynh đệ nhìn chúng ta ước ao tới mức nào đâu. Khà khà!

-...

Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới điều gì cười khà khà nói:

- Qua một thời gian ngắn nữa, ta dẫn các ngươi đi tinh vực Hắc Nhật, bảo đảm các ngươi chơi thoải mái.

Tiểu Đao vừa nghe mắt liền sáng ngời, nhếch miệng cười ngây ngô. Ngày đó bọn họ ở tinh vực Hắc Nhật, thiếu chút nữa bị công tử Hắc Dương giết. Lần này thực sự đi tinh vực Hắc Nhật, phải cố gắng vui đùa một chút. Vực chủ yinh vực Hắc Nhật không phải là một gã Thần Tổ sao? Cho dù không có đám người Hiên Viên Thiên Minh, dựa vào một mình Tiêu Lãng cũng đủ rồi.

...

- Tiêu Lãng ra khỏi Hủy Diệt Chi Địa? Hắn muốn đi đâu?

Một gian phòng nhỏ trong Thiên Ma Bảo, trên mặt công tử Ma Đằng âm trầm ngồi, nghe một hạ nhân báo cáo xông, hắn thì thào vài tiếng đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi:

- Ngày đó có phải Tiêu Lãng dẫn theo một nữ tử Thiên Ma tộc hay không?

Hạ nhân gật đầu nói:

- Không sai. Đã xác định được thân phận người kia là con gái của con cháu chi thứ trong gia tộc tên là Ma Cuồng. Ma Cuồng phạm sai lầm bị đuổi về vực diện Thiên Ma. Nữ tử này vốn cũng ở trong vực diện Thiên Ma, nhưng không biết vì sao lại đi cùng một chỗ với Tiêu Lãng.

- Vực diện Thiên Ma?

Ma Đằng liền đứng phắt đậy, đi vài vòng ở bên trong phòng, quát lớn:

- Ngươi lập tức truyền tin tới vực diện Thiên Ma, điều tra thân phận nữ tử này một chút, để bọn họ nhanh chóng báo lại.

Hạ nhân nghe xong nhận lệnh rời đi. Trong gian phòng nhỏ bên cạnh có một mỹ nữ đi ra. Nàng nhíu lông mày nhìn thấy trên mặt phu quân mình lộ vẻ âm trầm có chút lo lắng nói:

- Phu quân, việc này lão tổ tông đã lên tiếng, ta thấy hay là thôi đi? Ầm ĩ nữa, để lão tổ tông biết được, chúng ta đều bị phạt.

- Quên đi? Làm sao quên được?

Ma Đằng bỗng nhiên quay đầu lại quát:

- Ta vốn muốn mượn chuyện của Mai gia khiến Thiên Ma tộc trở thành gia tộc đứng thứ ba tại Hủy Diệt Chi Địa, bây giờ lại trở thành trò cười cho tất cả gia tộc nhìn vào. Không trút được cơn giận này Ma Đằng ta sau này làm sao có thể lăn lộn tại Hủy Diệt Chi Địa được? Không nói bên ngoài, bây giờ ở ngay trong gia tộc ta cũng không ngóc đầu lên được.

Tu Ngư Nhi bị Ma Đằng quát một tiếng, nhất thời cảm thấy oan ức, con mắt đỏ lên muốn rơi lệ. Ma Đằng vừa nhìn, sắc mặt liền trở nên hoà hoãn, tới gần ôm lấy Tu Ngư Nhi nói:

- Ngư Nhi. Xin lỗi nàng. Ta không phải có ý định tức giận với nàng. Trong lòng ta thực sự rất khó kìm chế được. Gần nhất tâm tình không tốt, nàng đừng trách ta.

Tu Ngư Nhi nhìn Ma Đằng tiều tụy không ít, gật đầu nói:

- Phu quân ta biết. Ngư Nhi chỉ muốn phu quân cân nhắc kỹ rồi hãy làm.

- Ừm!

Trong mắt Ma Đằng loé lên một tia ngưng trọng, gật đầu nói:

- Được, Ngư Nhi ta nhớ rồi! Việc này ta sẽ làm rất bí mật. Hơn nữa ta cũng sẽ không sai người giết Tiêu Lãng. Ta nhiều nhất chỉ bắt người trong tộc của hắn ra trút giận một chút. Nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm nàng khó xử.

Tu Ngư Nhi nín khóc mỉm cười gật đầu đi xuống. Chỉ cần Ma Đằng không giết Tiêu Lãng, chuyện sẽ không lớn. Giết mấy tộc nhân của hắn còn không phải tự mình động thủ, chuyện như vậy tính là gì?

- Đại công tử!

Tu Ngư Nhi đi xuống không bao lâu, hạ nhân kia lại tiến vào, trong mắt đầy vẻ hưng phấn nói:

- Chuyện đã điều tra rõ ràng. Lúc trước Ma Thanh Thanh đi tới một vực vực gần đó gọi là Thiên Châu, sau đó không còn trở về vực diện Thiên Ma nữa. Hơn nữa ta còn nhận được tin tức, dường như Hiên Viên Thiên Vũ cũng là do Tiêu Lãng đưa từ Thiên Châu về? Chắc hẳn quê Tiêu Lãng là ở vực diện Thiên Châu! Hơn nữa lần này rất có thể sẽ đi tới vực diện Thiên Châu.

Trong mắt Ma Đằng bắn ra hào quang vạn trượng. Hắn lập tức lấy ra một bức địa đồ thế giới hỗn độn hoàn chỉnh dò xét một chút. Chờ sau khi xác định được Thiên Châu thực sự ở gần vực diện Thiên Ma, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn ác. Hắn trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói:

- Truyền tin cho Tuần Sát Sứ Ma Lê, bảo hắn không cần đứng ra, trước tiên cứ tra xét một chút xem Tiêu Lãng có trở về Thiên Châu hay không. Mặt khác bảo hắn triệu tập tất cả hải tặc hỗn độn chung quanh lại. Hai người Hiên Viên Thiên Cương chắc chắn sẽ không ở lâu. Một khi bọn họ rời đi, lập tức bảo đám hải tặc san bằng vực diện Thiên Châu thành bình địa cho ta...

- Đại công tử anh minh!

Sau khi hạ nhân kia hành lễ xong lập tức ra ngoài làm việc. Khi hắn đi tới cửa, Ma Đằng đột nhiên mở miệng nói:

- Chờ một chút! Ngươi phải nhớ kỹ, bảo Ma Lê ngàn vạn không thể ra mặt, hơn nữa bảo đám hải tặc kia cũng không thể giết Tiêu Lãng. Nhưng đánh trọng thương gì đó đều không sao, cũng không thể phế bỏ. Bằng không nếu như Hiên Viên Huyết Kỵ truy cứu tới, sẽ phiền phức.

Chờ sau khi hạ nhân rời đi, lúc này Ma Đằng mới cười lạnh:

- Tiêu Lãng ngươi không phải rất trâu bò sao? Rất nhiều người làm chỗ dựa cho ngươi sao? Việc này cho dù ngươi biết là ta làm thì đã sao? Không có chứng cứ Thần Chí Cao căn bản sẽ không để ý tới. Hiên Viên Huyết Kỵ cũng không dám đứng ra. Ngươi dám một người một ngựa xông tới Thiên Ma Thành sao?

Ở trong không gian hỗn độn cách xa nơi đó, giờ phút này Tiêu Lãng đột nhiên cảm giác thân thể lạnh lẽo. Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề. Hắn nhìn tinh vực phía trước đối chiếu với địa đồ v, lắc đầu không thèm quan tâm nhiều như vậy. Hắn đứng lên quay về phía hai người Hiên Viên Thiên Minh nói:

- Được rồi, gần đây có một tinh vực rất náo nhiệt. Ta đi thôi. Hai vị đại ca, chúng ta cùng xuống chơi đùa một chút.