Yêu Giả Vi Vương

Chương 1103: Đừng cản ta



Tiêu Lãng không cần suy nghĩ, nghĩ sơ liền đoán được đại khái.

Đám người Tiêu Cuồng bị Tiêu Lãng trục hồi về Thần Hồn đại lục, cả đời không thể đi Thiên Châu. Vua Thần Hồn đại lục là Thiên Tầm nên tính kế muốn kéo gã xuống.

Từ nhỏ chỉ số thông minh của Thiên Tầm đã kém xa ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã đầy âm mưu quỷ kế. Chắc ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao tùy tiện sắp xếp một con mãnh thú, trong bóng tối khiến người động tay chân phế Thiên Tầm. Ngoài mặt thì mời người đứng ra nói Thiên Tầm không thích hợp làm hoàng đế, dựa vào uy phong của Tiêu Lãng nắm giữ chục diện chính trị Thần Hồn đại lục.

Tiêu gia phát triển không tệ ở Thiên Châu, cho dù Tiêu Lãng không thừa nhận hắn là người Tiêu gia nhưng không thể xóa nhòa hắn xuất thân từ Tiêu gia. Sẽ có vài đại gia tộc đến thông đồng, nếu không thì làm sao giải thích hiện tại trong hoàng cung xuất hiện nhiều cường giả Chư Vương cảnh?

Còn tại sao Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu không báo tin cho Trà Mộc thì càng dễ giải thích. Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu biết Tiêu Lãng có chút tình cảm với Tiêu gia, cộng với chuyện thực lực Thiên Tầm bị phế giấu khá kín. Bản thân Thiên Tầm không hay biết gì thì Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu không tiện nói thêm. Chủ yếu là mấy năm trước Tiêu Lãng đi Thần Vực, dù tìm Trà Mộc thì gã cũng không tiện xử lý, sẽ đắc tội Tiêu Bất Hoặc.

Tất nhiên ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã không quá ngu ngốc đến mức giết Thiên Tầm, nếu không việc này tuyệt đối sẽ đưa lên chỗ Trà Mộc. Theo Trà Mộc hiểu Tiêu Lãng, làm người giải quyết công bằng thì ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã sớm bị xử tử.

Thiên Tầm bị Tiêu Lãng chửi đến ngây người, ngẫm nghĩ một lúc phát hiện không đúng.

Thiên Tầm gãi đầu, nhỏ giọng nói:

- Công tử nói vậy thì hình như có chút không đúng. Con mãnh thú kia không truy sát người khác mà cứ rượt ta, lúc đó thực lực của ta chỉ cỡ Chiến Thánh, có mấy hộ vệ là Chúng Sinh cảnh.

Trà Mộc lắc đầu, gã có trí tuệ rất thông mịnh nên nghĩ thông sự việc.

Trà Mộc đi ra vỗ vai Thiên Tầm, nói:

- Sau này ngươi đi Tiêu Đế thành ở đi, đầu óc như ngươi bị người bán còn đếm huyền thạch giúp.

Vù vù vù vù vù!

Truyền tống trận bên ngoài hoàng cung sáng lên, thần thức Tiêu Lãng quét qua, xoay người đi ra ngoài.

- Đi ra ngoài đi, Thiên Tầm! Ta giúp ngươi lấy lại công bằng.

Mắt Thiên Tầm đỏ lên:

- Công tử, hay là thôi đi...

Thiên Tầm muốn nói cái gì nhưng bị Tiêu Lãng lạnh lùng liếc một cái thì câm miệng.

Trà Mộc cười cười, nói với nữ nhân, con nít đứng sau lưng Thiên Tầm không biết nên làm sao:

- Các ngươi yên tâm, Tiêu Lãng đã trở về, sau này các ngươi không cần lo lắng nữa.

Mộc Tiểu Đao lười nói nhiều, kéo Thiên Tầm đi ra ngoài.

Mộc Tiểu Đao vừa đi vừa nói:

- Thiên Tầm yên tâm đi, ngươi không phải không biết tính tình của ca. Lần này đám người Tiêu Cuồng chết chắc rồi, bất cứ kẻ nào dám mưu hại ngươi đều phải chết. Đám ngu đó... Năm xưa ngươi đỡ đao giúp ca vậy mà chúng dám mưu hại? Vô pháp vô thiên!

Truyền tống trận liên tục lóe lên, các đại nhân vật trên Thần Hồn đại lục đều tới. Những đại gia tộc này nhờ có Tiêu Lãng nên sống sung sướng, đều không thích đi Thiên Châu. Ví dụ như Đông Phương Bạch, phụ thân của Trà Mộc vân vân đều trở về dưỡng lão.

Một đám người nhận truyền âm của Tiêu Lãng đều run sợ, vì giọng hắn cực kỳ lạnh lùng. Tiêu Lãng không nói nhiều, chỉ kêu bọn họ đến hoàng cung. Nghĩ đến chuyện Thiên Tầm, ba người Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch, Trà Diệp phụ thân của Trà Mộc khóe môi chua xót, xem ra lần này Tiêu gia tiêu rồi.

Người thấp thỏm nhất là Tiêu Bất Hoặc. Chuyện Tiêu Cuồng làm rất bí mật nhưng Tiêu Bất Hoặc biết hết, cộng với Tiêu Lãng không ở Thiên Châu nên lão đã không nói gì. Dù sao bọn họ đều ở Thần Hồn đại lục, hoàng đế từng là người hầu của Tiêu gia, mặt mũi mất sạch sẽ.

Tiêu Bất Hoặc mang theo hai trưởng lão của Tiêu gia truyền tống trận đến sau. Thấy ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch định đi vào hoàng cung thì vội vàng truyền âm cầu xin nói:

- Ba vị, lát nữa xin hãy cầu tình giúp cho, xem như Bất Hoặc xin các người.

Ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch quay đầu cười khổ, lắc đầu không nói, đi vào trong.

Bên trong, ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã quỳ trên mặt đất, người run bần bật. Chuyện lần trước Tiêu Lãng suýt giết ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã, bây giờ hắn tức giận như vậy. Trong óc ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã trống rỗng, không biết làm sao.

Bộp bộp bộp!

Cửa hoàng cung vang tiếng bước chân. Ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Bất Hoặc đi sau lưng ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch, vội vàng bò qua túm chân lão.

Mặt Tiêu Cuồng như đưa đám, sốt ruột nói:

- Gia gia, gia gia! Ngươi phải cứu chúng ta, Tiêu Lãng muốn giết chúng ta!

Tiêu Bất Hoặc không nhìn ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã mà liếc mắt đường bên trái, Tiêu Lãng chậm rãi đi tới. Tiêu Bất Hoặc giơ mấy đá đạp ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã bay ra.

Tiêu Bất Hoặc chửi ầm lên:

- Cứu? Ta hận không thể băm vằm các ngươi ra trăm ngàn mảnh! Tại sao Tiêu gia có thứ bất nghĩa giống các ngươi? Hôm nay đừng ai khuyên ta, ngăn cản ta! Ta muốn thanh lý môn hộ, ba ngươi có chết cũng chẳng đáng tiếc.

Xung quanh tĩnh lặng không có tiếng động, không ai khuyên hay kéo Tiêu Bất Hoặc lại. Ba người Trà Diệp, Nghịch Thủy Lưu, Đông Phương Bạch liếc biểu tình của Tiêu Lãng, biết rằng hắn sẽ trách tội ba người, bản thân còn khó bảo đảm làm gì rảnh cầu tình giúp Tiêu Bất Hoặc?

Tiêu Bất Hoặc thấy vậy đành cắn răng, đầy sát khí xông lên trước, chân tràn ngập năng lượng đạp mạnh vào ngực Tiêu Cuồng. Một cước này tràn ngập lực lượng, nếu không có ai ngăn cản thì Tiêu Cuồng không chết cũng sẽ hấp hối.

Một thanh âm vang lên:

- Đủ rồi.

Đáy mắt Tiêu Bất Hoặc lóe tia vui mừng, xem ra Tiêu Lãng vẫn rất nặng cảm tình.

Tiêu Bất Hoặc làm bộ tràn ngập căm giận, tức giận quát:

- Tiêu Lãng, ngươi đừng khuyên ta, ba tên súc sinh này lại chọc giận ngươi đúng không? Hôm nay ta không giết chúng thì không tên là Tiêu Bất Hoặc!

Tiêu Bất Hoặc làm bộ đá mấy cước, dùng sức mạnh đạp ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã liên tục la hét.

Tiêu Lãng lắc đầu, lại lần nữa quát lạnh nói:

- Ta nói là đủ rồi, ngươi không nghe thấy sao? Tiêu Bất Hoặc tộc trưởng!

Tiêu Bất Hoặc nghe mấy chữ cuối thì người run lên, vội ngừng lại. Ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã không dám la hét nữa.

Lúc này Trà Mộc mang Thiên Tầm, Mộc Tiểu Đao đi qua.

Tiêu Lãng liếc Trà Mộc, lạnh lùng nói:

- Trà Mộc, ngươi điều tra vụ việc, ai hại Thiên Tầm thì không tha một tên! Ngoài ra... Tiêu gia đừng ở lại Thần Hồn đại lục nữa, ta sợ gia gia sẽ tức giận đội mồ sống dậy. Tiểu Đao, cùng ta đi Thanh Y các một chuyến, chúng ta bái tế gia gia. Trà Mộc, ngày mai trước khi ta trở về ta muốn một kết quả.

Tiêu Lãng nói xong phớt lờ Tiêu Bất Hoặc mặt không chút màu và ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã, mang theo Mộc Tiểu Đao bay lên cao hướng tới Đế Đô. Tiêu Lãng không muốn ở lại đây một chút nào, nhìn ba người Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã, Tiêu Bất Hoặc lâu chừng nào là hắn sẽ thấy buồn nôn chừng đó.

Tốc độ của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao rất nhanh, chỉ giây lát sau đã đến đại viện của Tiêu gia. Tiêu Lãng nhấn mạnh nên mộ của phu phụ Tiêu Thanh Đế không bị chuyển dời. Tuy nhiên, bên ngoài mộ trang trí càng xinh đẹp, trang trọng hơn chút.

Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao quỳ trước mộ của Tiêu Bất Tử. Tiêu Lãng cúi gập đầu trước mộ, thở dài nặng nề.

- Gia gia, Tiêu gia mà người bảo vệ suốt đời xem ra đã khiến gia gia thất vọng rồi.