Yêu Giả Vi Vương

Chương 624: Phiền phức vô tận



Thu của Lãnh Đế năm trăm vạn huyền thạch, Tiêu Lãng dẫn theo Thanh Minh vỗ mông đi, lưu lại một đám cường giả Nhân Hoàng nhìn nhau. Mà Lãnh Đế dường như cũng không tức giận, chỉ căn dặn Lãnh Diệp vài câu, sau đó dẫn theo Lãnh Tinh Nhi rời khỏi.

Thanh Minh không ngồi thiền nữa. Thảo Đằng sớm trị liệu thương thế cho hắn xong. Hắn vẫn không dám nói lời nào, khẩn trương tới cực điểm. Chờ tới khi Tiêu Lãng đưa hắn lên chiến xa chí tôn bay về phía Thiên Châu, đến Lãnh Đế Thành một đường truyền tống tới Thần Hồn Phủ, trong đầu hắn vẫn còn mông lung.

Hắn cầm theo huyền thạch do Tiêu Lãng đưa cho, tới Tu La điện thu xếp đi ra biển Thần Hồn cùng một đội buôn, chạy về phía đại lục Thần Hồn. Kết quả vận may của hắn quá kém cỏi. Ở trong biển Thần Hồn, hắn gặp được hung thú bạo động với quy mô nhỏ. Không ít thuyền sắt bị phá hủy, đội buôn cũng bị tách ra. Cuối cùng hắn lại biến thành một mình trôi nổi ở trong biển Thần Hồn. Biển Thần Hồn nhiều nhất chính là hải tặc. Thanh Minh chỉ có chút thực lực như vậy, cuối cùng không bất ngờ liền bị bắt thành nô lệ.

Khi đi tới Hỏa Long đảo, nhìn thấy vô số cường giả Nhân Hoàng, còn có Thiên đế Lãnh Diệp hắn đã tuyệt vọng. Hắn cho rằng cả đời sẽ ở lại nơi này làm nô lệ. Hắn không hề nghĩ tới chuyện trốn tránh, hắn cũng trốn không thoát.

Chỉ có điều khi Lãnh Tinh Nhi đến, khiến nô lệ sống sót trên đảo cũng trở nên khó khăn. Lãnh Tinh Nhi kiêu ngạo tự phụ, tính khí hết sức kém, chỉ nhìn nô lệ không vừa mắt liền nghiêm hình tra tấn, lấy dằn vặt nô lệ làm vui. Thanh Minh bị đánh rất nhiều lần, dằn vặt chết đi sống lại nhưng vẫn không phản kháng.

Một lần vô tình, nô lệ mới tới nói đến Tiêu Lãng. Tiêu Lãng ở bên ngoài Hắc Lân Thành đánh một trận truyền khắp Thiên Châu. Sau khi Thanh Minh biết được chuyện xảy ra, mừng rỡ như điên, không cẩn thận nói lỡ miệng, khiến mấy tên nô lệ cường đại lên ý đồ xấu.

Thế giới này thân phận nô lệ là hèn mọn nhất, cơ bản cả đời đều là nô lệ, vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Mấy tên nô lệ cường đại bàn bạc với nhau quyết định kích động cổ vũ Thanh Minh cùng trốn ra ngoài, suy nghĩ biện pháp lặn tới Thần Hồn Phủ, tìm Tiêu Lãng che chở.

Kết cục trốn chạy rất thảm. Một tên nô lệ mật báo, mấy ngàn nô lệ bị xử tử. Thanh Minh làm một trong số những người đó. Hắn bị dằn vặt không ra dạng người. Nếu như không phải Lãnh Tinh Nhi muốn Tiêu Lãng chuộc thân, cho gia tộc một công đạo, sợ là Thanh Minh đã sớm chết.

Thanh Minh bị người sử dụng Mê Hồn Thuật, viết một bức thư đưa cho Tiêu Lãng. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này trong lòng Thanh Minh cực kỳ sợ hãi. Hắn đã nhiều lần muốn tìm lấy cái chết nhưng không được. Hắn không sợ chết, chỉ sợ liên lụy Tiêu Lãng. Dù sao Hỏa Long đảo là của Lãnh Đế Phủ. Lãnh Đế là một trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn của Thiên Châu.

Cho nên, giờ phút này Thanh Minh nghĩ muốn vỡ đầu vẫn nghĩ không thông. Tiêu Lãng lại có thể dễ dàng cứu hắn đi như vậy, tùy tiện giết mấy vạn người, cuối cùng... còn khiến Lãnh Đế bá chủ cao cao tại thượng, bồi thường năm trăm vạn huyền thạch!

Điều này đối với hắn mà nói, giống như nói mơ giữa ban ngày. Hắn vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, sự thực không phải như vậy. Nếu không mọi chuyện thật quá hoang đường.

Tiêu Lãng cũng không nói chuyện. Sau khi truyền tống qua mấy chục phủ vực, nhìn thấy ánh mắt Thanh Minh vẫn mông lung, giống như đặt mình ở trong mộng, lúc này Tiêu Lãng mới cười nhạt nói:

- Sao vậy? Vẫn còn nghĩ không thông sao?

- Ừm, Tiểu Lãng Lãng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thanh Minh liên tục gật đầu, con mắt không ngừng nháy, lộ rõ vẻ hoang mang.

- Rất đơn giản!

Tiêu Lãng cười nhạt nói:

- Lãnh Đế không dám đụng đến ta, ta dám động đến người của Lãnh Đế. Cho nên hắn e ngại ta. Hơn nữa việc này hắn làm không chính đáng. Sau này, chân đại nhân chắc hẳn sẽ để lại chút thương tật vĩnh viễn. Bồi thường năm trăm vạn huyền thạch, xem như đã cho hắn chút mặt mũi!

- A?

Đầu Thanh Minh có chút không đủ dùng, hắn vẫn không hiểu.

Tiêu Lãng dừng một chút, truyền âm với Thanh Minh giải thích:

- Chuyện của đại nhân vốn là chuyện nhỏ, không cần động can qua. Lãnh Đế chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được. Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là do Lãnh Đế cố ý sắp xếp. Nếu hắn cố ý lập kế với ta, sau này sẽ lưu lại cho ta vô tận phiền phức. Năm trăm vạn huyền thạch thật sự không tính là nhiều.

Thanh Minh càng mê hoặc hơn, lắc đầu nói:

- Cố ý sắp xếp? Làm sao có thể như vậy được? Hắn chẳng lẽ lại thu xếp cho ngươi giết người của hắn? Còn suýt nữa giết chết nữ nhi của hắn?

Tiêu Lãng cười lạnh nói:

- Đối với Lãnh Đế mà nói, cho dù tất cả hộ vệ Hỏa Long đảo chết, hắn cũng không đau lòng. Hắn luôn ẩn nấp trong bóng tối, ta làm sao có thể giết chết Lãnh Tinh Nhi được? Chẳng qua hắn muốn ép ta ra tay với Lãnh Tinh Nhi một chút, khiến Lãnh Tinh Nhi chịu một chút cản trở, hiểu rõ thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, tâm tình trầm ổn một chút. Lãnh Tinh Nhi thiên tư nghịch thiên, sau chuyện lần này, sợ rằng sẽ lập tức đột phá Thiên Đế Cảnh, sau đó một đường nhanh chóng tu luyện, cuối cùng có khả năng trở thành Thiên Đế Chí Tôn, thậm chí là đại đế! Chỉ cần Lãnh Tinh Nhi có thể đột phá, đừng nói trả giá một chút như vậy, chỉ sợ chính Lãnh Diệp hy sinh, Lãnh Đế cũng sẽ không tiếc!

- Ồ, thì ra là như vậy!

Thanh Minh cái hiểu cái không, chỉ hiểu được đại khái. Cục diện hôm nay thật sự do một tay Lãnh Đế thúc đẩy. Mục đích chính là khiến Lãnh Tinh Nhi kiêu ngạo tự phụ, coi trời bằng vung, tính khí ác liệt hiểu rõ ràng một vài đạo lý, thay đổi một vài thói xấu, tâm tình vững chắc, mới có thể bay cao hơn.

Chỉ có điều Thanh Minh còn có một vài điều không hiểu, hắn nghi hoặc hỏi:

- Không phải nói đã hiểu rõ việc này sao? Tại sao ngươi lại nói lưu lại cho ngươi vô số phiền phức?

Tiêu Lãng thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Lãnh Tinh Nhi là thiên chi linh thể, tốc độ tu luyện nhanh như thế. Bây giờ khẳng định nàng đã hận cho ta tận xương. Ngươi nói nếu như nàng một đường đột phá đi lên, cuối cùng trở thành Thiên Đế Chí Tôn, trở thành đại đế. Ta còn có ngày tốt lành sao?

Thanh Minh ngạc nhiên, sau đó đầy vẻ xấu hổ nhìn Tiêu Lãng nói:

- Thật xin lỗi. Tiểu Lãng Lãng, đều vì ta...

- Đừng nói nữa!

Giọng nói của Tiêu Lãng lạnh xuống, sắc mặt trịnh trọng nói:

- Thúc thúc Thanh Minh, kỳ thực ta vẫn muốn gọi người là thúc thúc. Nghĩa phụ của ta là huynh đệ của người. Ở đại lục Thần Hồn, người luôn xem ta như con cháu. Con người của ta không quen biểu đạt, cũng sẽ không nói lời cảm ơn. Nhưng trong lòng ta vẫn coi người là người thân. Chúng ta là người một nhà. Sau đó những lời này không nên nói nữa!

- Ta...

Thanh Minh nghẹn ngào, quay đầu đi, cuối cùng không nói được một lời nào, chỉ gật đầu lia lịa.

Tiêu Lãng vỗ vào vai Thanh Minh. Hai người tiếp tục truyền tống rời đi. Sau hơn nửa ngày, bọn họ đã tới Thần Hồn Phủ.

Thanh Minh gặp lại Ẩn đế, lại một hồi cảm khái.

Tiêu Lãng và Trà Mộc ở trong phòng nhỏ nói chuyện với nhau. Tiêu Lãng nói chuyện ở Lãnh Đế Phủ, bảo Trà Mộc tới gian tới phải cẩn thận một chút, đề phòng nha đầu điên Lãnh Tinh Nhi kia trả thù. Trà Mộc cũng không lo lắng lắm. Giờ phút này trong Tiêu Đế Thành được phòng hộ hết sức nghiêm mật. Chỉ cần không có cường giả Thiên Đế đến tấn công, tuyệt đối không đả thương người được. Chỉ có điều Tiêu Lãng đã cố ý nhắc nhở, Trà Mộc thật ra cũng âm thầm lưu ý.

Chuyện ở Hỏa Long đảo đã xong, Tiêu Lãng chỉ ở lại Tiêu Đế Thành nghỉ ngơi một ngày, lại khởi hành. Tuy rằng Thần Hồn Thành có quá nhiều chuyện, hắn lại không rảnh để lo lắng tới. Chuyện của Độc Cô Hành là lớn nhất. Hơn nữa hành ngàn dặm đường cũng hơn đọc vạn quyển sách. Giờ phút này việc tu luyện của hắn bị kẹt lại, rất cần cảm ngộ thiên đạo. Một chuyến đi tới Bắc Minh, nói không chừng có thể làm cho hắn có cảm giác ngộ.

Tiêu Lãng một đường truyền tống, một đường đi về hướng bắc. Muốn đi tới Bắc Minh, trước hết phải đi tới phủ vực ở cực bắc, chính là Ma Đế Phủ. Sau đó ngang qua biển Băng Tuyết phía bắc, mới có thể thực sự đặt chân tới Bắc Minh.