Yêu Hai Lần

Chương 59



Gia Bảo đút cháo cho Diệp Vũ ăn, cậu phải ăn trước một muỗng thì Diệp Vũ mới chịu ăn muỗng tiếp theo. Tối hôm đó anh sốt li bì cả một đêm, tình trạng vô cùng nguy kịch nhưng cứ mãi nhìn cậu mà cười một cách ngu ngốc.

Anh nói anh rất vui, nói anh rất hạnh phúc, anh nói anh sẽ bảo vệ cậu, sau đó lại ngủ thiếp đi...

Sáng hôm sau gã gác cửa mở cửa phòng đưa cho Gia Bảo hai bộ đồ mới và lấy khay thức ăn đi.

"Có thể cho tôi một chút nước sát trùng, băng gạc và vài viên thuốc hạ sốt không?" Gia Bảo đánh liều hỏi.

Gã gác cửa nhướn mày quay lại nhìn Gia Bảo:

"Cậu bị thương ở đâu?"

Gia Bảo hít sâu một hơi bình tĩnh trả lời: "Trên vai phải của tôi. Tôi có thể cởi áo ra cho anh kiểm tra."

Gia Bảo hơi do dự một chút rồi chậm rãi cởi chiếc áo trên người mình ra.

Lớp da thịt mịn màng lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt bỗng làm bầu không khi trong căn phòng trở nên khô nóng.

Gã gác cửa nhìn vào vòng eo nhỏ của Gia Bảo rồi gã vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Giống như cảnh nóng trong một bộ phim điện ảnh nào đó, mọi thứ bắt đầu được tua chậm, sự kiều diễm kia được đặc tả, hơi thở của gã ta nặng dần. Và khi chiếc áo thô kệch kia được kéo ra khỏi cánh tay mảnh khảnh, người con trai ấy ngẩng đầu lên nhìn gã bằng đôi mắt đầy ngây thơ và ướt át...

"Anh lại đây một chút đi."

Giọng nói của cậu như một lời thôi miên khiến chân gã tự giác bước tới. Gã ta nhìn thấy bờ vai thon gầy hiện lên chút ánh hồng của Gia Bảo rồi, ở đó hoàn toàn không có một vết thương nào nhưng gã lại không vạch trần cậu.

Gia Bảo vòng tay qua cổ gã, áp sát thân trên vào người gã. Gã ta làm sao có thể đỡ được chiêu này, gã đưa tay vuốt ve tấm lưng trần của cậu sau đó lại vội vã bỏ tay xuống.

Ở Black Prison không thiếu hồ ly tinh xinh đẹp, có rất nhiều tình nhân nhỏ của những ông trùm bị bắt tới đây. Họ đều dùng cách quyến rũ những người gác cửa để có thể sống yên ổn một chút. Nhưng Tứ Gia lại đặc biệt quan tâm người này gã sợ nếu đụng vào cậu thì sẽ xảy ra chuyện.

"Anh có thấy nó không? Đau lắm..."

Gã đang tính đẩy cậu ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng than nhẹ chết người truyền tới bên tai, nó hơi nghèn nghẹn, dường như dẫn theo dòng điện đánh thẳng vào linh hồn gã. Môi của cậu hơi chạm vào vành tai gã và mùi hương của một loài hoa nào đó đang thao túng tâm trí gã.

Gia Bảo cầm lấy tay gã, nhẹ nhàng đặt trước ngực mình. Xúc cảm trơn nhẵn, mơn mởn phía bên dưới đã phá tan đi tất cả sợ hãi trong lòng gã. Gã ta cúi đầu xuống cắn thật mạnh vào bờ vai cậu khiến nó chảy máu.

"Phải, đúng là có vết thương này." Vị tanh ngọt của máu cùng với hương thơm của hoa Diên Vĩ khiến đầu óc gã ta mụ mị.

Gia Bảo để yên cho gã ta hành hạ đầu nhũ của cậu. Cậu hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy ghê tởm những vẫn phát ra những tiếng rên đầy ngọt ngào để lấy lòng. Lúc thấy bàn tay của gã lần mò xuống eo cậu, cậu hoảng sợ đẩy gã ra rồi lại nhanh chóng quấn quýt nhìn gã.

"Anh lấy những thứ đó cho em trước được không?"

Buổi tối gã gác cửa mang cơm tới cho cậu cùng với những thứ mà cậu yêu cầu. Gia Bảo đi tới xử lý với thương cho Diệp Vũ và cho anh uống thuốc trước. Gã gác cửa vẫn đứng trong phòng, cứ như là chờ đợi Gia Bảo làm xong để gã có thể thực hiện một hành vi đồi bại nào đó.

"Cậu cần gì phải quan tâm đến hắn ta. Tứ Gia nói kẻ như hắn ta chắc chắn phải chết trong nay mai bởi vì thuộc hạ của hắn rất nhanh thôi sẽ phát hiện ra hắn đang gặp nguy hiểm."

Diệp Vũ nói sẽ nghỉ dưỡng với Gia Bảo một tuần, tuy trong thời gian này không một ai dám liên lạc với anh nhưng công việc của anh không thể một ngày không lo, bình thường anh vẫn luôn họp bàn và giao việc cho bọn họ. Nếu thuộc hạ của anh không phát hiện ra vấn đề vậy chắc chắn là do Tứ Gia đã làm gì đó, với lại hòn đảo này là một nơi rất khó để định vị nên mấy ngày nay Diệp Vũ đều liều mạng trốn ra ngoài để truyền tin, nhưng nơi đây không có thiết bị nào có thể dùng để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Gã gác cửa đi đến chạm vào vai Gia Bảo khiến cậu giật mình, may mà bây giờ Diệp Vũ vẫn đang ngủ. Cậu bị gã kéo lòng, gã vùi đầu vào hõm vai cậu rồi liếm mút cần cổ yếu ớt của cậu.

"Chúng ta vào nhà vệ sinh được không?" Gia Bảo sợ hãi nói.

"Làm sao phải vào đó. Tôi muốn làm ở đây, ngay bên cạnh tên đàn ông quyền lực này, chịch người mà hắn yêu nhất. Cậu nói xem, cảm giác đó có kích thích không?" Gã ta nói với giọng điệu vô cùng thô tục.

Gia Bảo điên cuồng lắc đầu.

Gã gã cửa vuốt ve khuôn mặt Gia Bảo, môi kề sát vào bên tai cậu thấp giọng cười nói:

"Hay là cậu muốn tôi gọi hắn dậy xem chúng ta kịch liệt ra sao?"

"Không... không được!" Thân thể của Gia Bảo lập tức run rẩy lên, lộ ra vẻ mặt đầy khủng hoảng.

Gã gác cửa không quan tâm đến lời Gia Bảo nói, gã giờ chân đạp vào cánh tay của Diệp Vũ một cái.

Diệp Vũ bị đau hơi nhíu mày, nhưng dường như anh vẫn chưa tỉnh dậy.

"Không! Đừng làm hại anh ấy!" Gia Bảo gào lên.

"Tiếp theo sẽ là vết thương lớn ở bụng hắn nhé? Em thấy thế nào?"

"Đừng, tôi làm! Đừng đụng đến anh ấy!"

Gã gác cửa cười một tiếng đầy hài lòng. Gã ta nắm lấy bàn tay của Gia Bảo đặt vào hạ thân đã cương cứng từ lâu của gã: "Ngoan, quỳ xuống."

Gò má của Gia Bảo nóng lên, cảm giác nhục nhã mãnh liệt từng tấc từng tấc xông thẳng lên đại não, cậu không muốn làm việc này càng không làm nó ngay trước mặt Diệp Vũ.

Sự do dự của Gia Bảo khiến sắc mặt gã ta trầm xuống.

"Sao thế? Cậu muốn tên đàn ông của cậu chết hửm?"

Diệp Vũ đang bị thương rất nặng, lúc này sợ là sẽ không chịu nổi hai cước của gã. Gia Bảo khóc lóc, run run quỳ xuống đưa tay kéo khóa quần gã ta...

"Tay của cậu xinh thật." Gã ta xoa giọt nước mắt trên má cậu, mê đắm nói: "Miệng cũng rất xinh... dùng nó phục vụ tôi đi."

Gã ta nắm lấy mái tóc mềm mại của Gia Bảo hối thúc: "Nhanh..."

"Đúng vậy... giỏi lắm..." Khi gã ta đang ngửa đầu tận hưởng thì đột nhiên ré lên một tiếng.

"Mẹ mày!" Gã ta tát Gia Bảo khiến cậu đập mạnh xuống sàn nhà, gã ôm lấy hạ bộ của mình, gương mặt vô cùng kinh khủng: "Ai cho mày cắn tao?"

Gã ta đè lên người Gia Bảo, cậu nhổ một ngụm nước bọt vào mặt gã, trong ánh mắt chẳng chút sợ hãi mà gắt gỏng nói:

"Trả cho mày! Đồ ghê tởm!"

Gia Bảo chọc gã ta tức điên, gã ta vừa lau nước bọt trên mặt mình đi vừa chửi thề. Gia Bảo đánh liều dùng đầu đập mạnh vào đầu gã, gã ta ngã nhào xuống.

"Mẹ nó! Tao giết mày!"

Khi gã đang muốn vồ lấy cậu thì đột nhiên gã đàn trợn trắng mắt. Bàn tay lần mò trong áo cậu dừng lại. Cậu thấy gương mặt của Diệp Vũ đằng sau gã, cánh tay anh siết chặt lấy cổ của gã.

Gia Bảo ngỡ ngàng nhìn Diệp Vũ, xem ánh mắt lạnh lẽo như hận không thể bẻ cổ của gã gác cửa ra cậu còn tưởng cái kẻ trên người có mười mấy nhát dao lớn nhỏ lúc này không phải anh.

"Nhắm mắt lại." Diệp Vũ nói.

Gia Bảo hơi giật mình, cậu chột dạ cúi đầu xuống lẩn tránh ánh mắt của Diệp Vũ. Sau đó một tiếng "rắc" gãy gọn vang lên.

Gã gác cửa kia chết rồi.