Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh

Chương 1: Đã từng, tôi cho rằng tôi là bậc vương giả



Yêu hận tình thù của di động thành tinh

Tác giả: Phù Phong Lưu Ly

Editor: Sặc Fructose.

Chương 1: Đã từng, tôi cho rằng tôi là bậc vương giả.

Tôi lẳng lặng ngồi trên giá đỡ điện thoại, vừa triển lãm ngoại hình anh tuấn của mình, vừa tự hỏi về đời điện thoại của tôi. Khách hàng đến cửa tiệm đều chao đảo với vẻ ngoài của tôi, tôi nghĩ tôi là chiếc điện thoại di động đẹp trai bất phàm nhất trên thế giới.

Lúc này một người đàn ông đi đến, mái tóc hơi xoăn buột thành một cái đuôi ngựa sau đầu, bốc mùi gay. Tên đàn ông bốc mùi gay này híp mắt đánh giá tôi cả buổi, nhìn qua có vẻ rất hài lòng với tôi.

Nhân viên cửa hàng bắt đầu giới thiệu ưu điểm của tôi, hình dáng thế nào chức năng ra sao, bla bla...

Tôi tự tin ưỡn ngực.

Nhân viên cửa hàng nói: "Đây là một chiếc smartphone có thể kết nối với tất cả các nhà mạng hiện nay blo blo...

Tôi nở nụ cười vương giả, trong lòng bắt đầu suy đoán vợ cả của tôi sẽ là ai, là Điện Tín hay Di Động hay là Liên Thông? Thoy kệ, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tôi thích hết.

(Vợ cả aka sim của nhà mạng thường dùng nhất)

Nhân viên cửa hàng nói: "Thời lượng pin rất trâu ble ble..."

Tôi ưỡn ngực càng cao, lộ ra nụ cười mà đàn ông điều hiểu.

Tên đàn ông bia đia kia quả nhiên rất vừa ý với tôi, nhanh chóng mua tôi về, hơn nữa trên xe điện ngầm đã gấp không chờ nổi mà bắt đầu sử dụng tôi.

Tôi nhìn tân nương được đưa đến trước mặt, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Xem ra em chính là vợ cả của anh, để anh xem mặt em nào." Nói rồi tôi xốc chiếc khăn voan thêu chữ "Điện Tín" trên đầu tân nương.

Điện Tín ngồi ngay ngắn, như một vị hoàng hậu, mỉm cười đoan trang với tôi.

Tôi lại sợ đến suýt xìu đi: "Á đù! Sao em lại là đàn ông? Đã nói là tiểu thư khuê các mà?"

Nụ cười trên mặt Điện Tín cứng lại.

Lúc này, chủ nhân lại đưa đến một tân nương, lần này khăn voan không phải đỏ thẫm, mà là hồng phấn, mặt trên thêu hai chữ "Liên Thông".

Tôi biết, đây là vợ nhỏ của tôi.

Tinh thần tôi rung lên, chỉ vào Liên Thông hô to: "Tôi muốn bỏ vợ! Tôi muốn Liên Thông làm vợ cả của tôi!"

Điện Tín cười lạnh: "Nếu tôi làm vợ cả của anh, vậy cho dù anh lên giường với tôi hay là với Liên Thông, đều có thể 4G! Nếu để Liên Thông làm vợ cả của anh, vậy anh lên giường với tôi cũng chỉ có thể 3G!"

Tôi chấn động: Không phải đã nói kết nối mượt với toàn bộ các nhà mạng mà? Sao lại lừa đảo như thế? Chẳng lẽ tôi không phải là vương giả?

Tín niệm cuộc đời điện thoại của tôi bắt đầu dao động.

Nhìn gương mặt cao quý xinh đẹp lạnh lùng của Điện Tín, tôi giật mình tỉnh táo lại: "Ai muốn lên giường với cậu! Tên gay chết tiệt này! Tôi muốn Liên Thông! Tôi 4G với Liên Thông là đủ!"

Lúc này Liên Thông tự mình xốc khăn voan lên, thẹn thùng nói: "Tướng công, anh nói thật sao?"

Tôi vừa thấy, sợ đến suýt té xỉu, lắp bắp không nên lời: "Tại... tại sao cậu cũng là... nam?"

Liên Thông tủi thân nhìn tôi, rưng rưng chực khóc: "Chủ nhân của chúng ta đều là nam mà... chúng ta đương nhiên đều theo giới tính của chủ nhân đó..."

Ta: "Có lý..."

Chờ tôi bình tĩnh lại, tôi xoa xoa cái đầu đang choáng váng hỏi: "Di Động đâu? Tôi cưới Di Động được không?"

Tiếng nói mỏng manh của Di Động truyền ra từ trong túi của chủ nhân: "E là không được."

Tôi không cam lòng hỏi: "Sao lại không được? Không phải anh kết nối với mạng nào cũng được cả sao?"

"Em... em..." Di Động dường như có hơi tự ti: "Em chỉ là sim dự phòng, không có đăng ký gói cước internet."

Tôi: "..."

Điện Tín cười chế giễu: "Một cái lốp xe dự phòng mà thôi, nói dễ nghe một chút thì gọi là vợ bé."

Liên Thông không sợ thiên hạ không loạn, nháy mắt to bổ sung: "Ngay cả nha đầu thông phòng cũng không tính!"

Tôi: "..."

Không được! Tôi không cam tâm! Tôi là vương giả! Tôi phải thể hiện khí thế vương giả!

Tôi buông lời tàn nhẫn: "Tôi là trai thẳng! Tôi không muốn cưới gay! Em gái Di Động em chờ đó! Anh nhất định sẽ cưới hỏi em đàng hoàng đưa em tiến gia môn!"

Điện Tín tức giận đến đen mặt, Liên Thông nhéo góc áo nước mắt lưng tròng nhỏ giọng mắng: "Ngu ngốc..."

Di Động chần chờ mở miệng: "Anh kêu em là gì? Em gái?"

Tôi: "..."

Toang rồi! Lúc nãy Liên Thông mới nói cái gì? Theo giới tính của chủ nhân?

Cho nên nói, Di Động cũng là bia đia?

A a a a! Tôi điên mất thôi!

Điện Tín đột nhiên đẩy Liên Thông ra sau màn: "Tôi với tướng công muốn viên phòng, đợi tôi hết lưu lượng rồi mới đến phiên cậu, cậu đừng tới quấy rầy, ngoan ngoãn trở về ngồi chơi đi."

Liên Thông từng bước lưu luyến mà đi mất, tôi nhìn Điện Tín đang từng bước ép sát mình, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Điện Tín bò lên giường, cởi quần áo nằm yên, ra lệnh: "Đóng cửa kéo cửa sổ."

Tôi cứng đờ làm theo, sau đó căng da đầu lên giường, buông mành xuống.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng tần.

Mười lăm phút sau, tôi ủ rũ chui ra, hút một điếu thuốc sau khi xong việc, trầm mặc.

Điện Tín lại khôi phục dáng vẻ tiểu thư khuê các, bám lên người tôi dịu dàng an ủi: "Lần đầu tiên như thế rất bình thường, sau này sẽ tốt hơn, có đứa lần đầu còn không bằng anh đâu."

Tôi cau mày: "Không thể nào, không phải nguyên nhân này, nguyên nhân chân chính là xu hướng tính dục của tôi, tôi là trai thẳng!"

Khóe môi Điện Tín nhếch lên: "Trai thẳng có thể cửng với đàn ông à?"

Tôi: "..."

Một lát sau, Liên Thông ló đầu từ phía sau màn ra: "Anh Tín, chủ nhân để anh nghỉ một lát."

Điện Tín ngẩn người, mặt khó ở đi qua: "Cậu đi đi!"

Liên Thông tinh thần tỏa sáng đi tới, vẻ mặt nhu tình ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh Điện Thoại, mình bắt đầu nha?"

Tôi: "..."

Chủ nhân muốn lên mạng, tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng tuyệt vọng chết mẹ!

Tôi im lặng dụi tắt điếu thuốc trong tay, kéo Liên Thông lên giường.

Sau một phen không thể miêu tả, tôi tinh thần tỏa sáng lấp lánh ánh sương mai ngồi lại bên mép giường, lần nữa châm một điếu thuốc sau khi xong việc, khói thuốc cay xè làm mê mang hai mắt tôi, cũng quấy loạn đầu óc tôi.

Tôi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tôi thật sự là gay?"

Liên Thông tựa vào người tôi cười hì hì: "Em cũng không biết, em chỉ biết lưu lượng của em rất dồi dào, có thể để anh lướt thật sung sướng."

Tôi: "..."

Hình như cũng có lý.

Không biết cảm giác làm với em gái Di Động, à không, em trai Di Động là thế nào nhỉ?

Tôi không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong đầu.

Liên Thông cười hì hì bảo: "Anh đừng tơ tưởng đến Di Động nữa, cậu ta không có lưu lượng, khô rang."

Tôi: "..."

Hôn hôn sờ sờ cũng có thể mà nhỉ?

Khoan đã! Tại sao tôi lại có suy nghĩ đó? Chẳng lẽ tôi thật sự biến thành gay?

A! Đương nhiên không thể nào, tôi là vương giả, thiên hạ này là đất của tôi, muốn chinh phục em gái Di Động, à không, em trai Di Động, là bản tính của vương giả tôi đây. Tôi cần phải đưa em gái Di Động, à không, em trai Di Động cũng thu nạp vào dưới cánh chim của mình!

Đang lúc nghĩ như vậy, Liên Thông đột nhiên bị chủ nhân lôi ra khỏi phòng, cậu ta không buông tha hét lớn: "Tại sao? Tại sao muốn cho tôi ra ngoài? Hả? Di Động? Di Động cậu đến đây làm gì? Cậu không có đăng ký internet mà! Tu hú chiếm tổ làm chi chứ?"

Tôi vui mừng, lật đật đứng dậy kéo Di Động vào phòng.

Tôi nghĩ, tôi quả nhiên là vương giả lăng nhăng.

Di Động ngay cả khăn voan hồng phấn của không có, hiển nhiên địa vị còn không bằng vợ nhỏ, nhưng thoạt nhìn em ấy thật e thẹn, thật là một cậu bé đáng yêu!

Di Động đỏ mặt nhìn tôi: "Chủ nhân nói muốn xem thử khả năng kết nối với các nhà mạng của anh thế nào, muốn dùng em để anh gọi điện thoại."

Nếu không thể lên giường, tôi vẫn nên biểu hiện lịch sự một chút vậy.

Tôi nắm tay Di Động, dịu dàng bảo: "Đó là dùng tình phát điện đó! Không làm khó được anh! Đến... ngẩng đầu... nhắm mắt..."

Bảy tám phút sau.

Ây yo! Sướng quá! Cảm giác hôn hôn sờ sờ với Di Động cũng không tệ!

Gọi điện xong, tôi lại vô cùng lịch sự tiễn Di Động ra cửa.

Di Động liên tục quay đầu lại, tiếng nói càng lúc càng xa: "Anh phải nhớ em đó..."

Tôi gật đầu mỉm cười: "Đương nhiên."

Tiếp theo, Liên Thông đi vào, tôi đã chuẩn bị xong việc chào đón cậu ta nhào vào lòng mình, không ngờ cậu ta hầm hừ quay đầu đi, trốn ra sau màn.

Điện Tín đi tới, ngồi ngay ngắn bên mép giường, vẫn là khí phái tiểu thư khuê các kia, không hiểu sao tôi có hơi khẩn trương, rốt cuộc thì lần đầu tiên gì đó thật sự rất mất mặt.

Tôi bắt đầu tìm chuyện để nói: "Liên Thông sao thế?"

Điện Tín u oán lườm tôi: "Còn sao nữa? Đương nhiên là ghen tị! Quả nhiên không chiếm được mới là tốt nhất, anh không hề đối xử với chúng tôi nhu tình mật ý như đối xử với Di Động."

Tôi không chú ý đến cậu ấy nói cái gì, tâm trí của tôi đã bị ánh mắt u oán của cậu ấy hấp dẫn, cả người tức khắc nóng bừng, cửng.

Tôi tiến lên vài bước, nâng cằm cậu ấy lên, nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đoan trang của cậu ấy, nghĩ đến dáng vẻ hấp dẫn của cậu ấy khi động tình, lỗ mũi nóng lên, tay dùng chút sức, thô lỗ xé toạc quần áo của cậu ấy ra.

Gương mặt Điện Tín ửng đỏ, lập tức trở nên quốc sắc thiên hương.

Trải qua một phen vui thích tràn trề không thể miêu tả, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng, hút điếu thuốc xong việc cũng không ngồi bên mép giường, mà là ôm vợ yêu Điện Tín của tôi.

Tôi hút một hơi thuốc: "Lần này sướng vãi, tôi còn tưởng em hết lưu lượng rồi, không ngờ vẫn ướt át như thế."

Gương mặt Điện Tín vừa đỏ vừa nóng, giống "mặt trời", à không, là một vầng thái dương vừa nóng vừa sáng.

*Mặt trời ở đây là chữ "日", chơi chữ, 日 cũng có nghĩa là chịch.

Cậu ấy dỗi: "Ai bịa đặt em không hết lưu lượng đó? Mới nãy trên xe điện ngầm tín hiệu không tốt."

Tôi hiểu ra, lại gọi Liên Thông đến, giang tay ra: "Đến đây, toàn bộ, ôm một cái."

Liên Thông lại vui vẻ trở lại, bò lên giường nhào vào lòng tôi, rút điếu thuốc trong miệng tôi ngậm vào miệng, vẻ mặt hạnh phúc tựa lên người tôi.

Tôi trái ôm phải ấp, cảm thấy mãn nguyện, dào dạt đắc ý hỏi: "Sao nào? Kỹ thuật của anh không tệ đúng không? Hai cưng có sướng không?"

Liên Thông cười hì hì: "Đương nhiên là sướng rồi! Anh Điện Thoại không những có kỹ thuật tốt, mà còn mạnh mẽ, tốt hơn chồng trước của tụi em nhiều!"

Điện Tín nhanh chóng che miệng cậu ta lại.

Đáng tiếc tôi đã nghe thấy, như bị sét đánh, giật mình cả buổi chẳng thốt nên lời.

Qua hồi lâu, tôi mới trừng đôi mắt đỏ sậm nhìn bọn họ, khàn giọng hỏi: "Chồng trước? Mấy cưng còn có chồng trước?"

Điện Tín và Liên Thông biết tôi đang chịu kích thích, ngập ngừng không nói.

Tôi lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Vậy chồng trước của mấy cưng đâu?"

Điện Tín nói: "Chết rồi."

Tôi: "..."

Bình tĩnh bình tĩnh! Triều Thanh đã sớm vong! Có chồng trước thì có gì lạ? Tôi là chiếc điện thoại có tấm lòng rộng rãi, tôi phải bao dung vợ cả xinh đẹp và vợ nhỏ đáng yêu của tôi!

Không được, tôi là vương giả, không phải điện thoại bình thường! Vương giả sao có thể chịu đựng thê thiếp của mình đã từng ở trong vòng tay điện thoại khác?

Tôi đau đớn đến hít thở không thông: "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi vẫn nên đi tìm em trai Di Động thôi, em ấy trông có vẻ ngượng ngùng như thế, tôi nhất định là mối tình đầu!"

Liên Thông hừ lạnh: "Nói đến nói đi, vẫn nghĩ đến thằng bên ngoài kia, anh xem Điện Thoại Dự Phòng của nó chết rồi sao?"

Tôi: "..."

Điện Tín thở dài: "Không thể ngờ tướng công lại bảo thủ như vậy, anh không biết Di Động đã có người yêu sao? Người ta mỗi ngày xà nẹo với nhau đó!"

Tôi: "!!!"

Tôi trợn trắng mắt, tức giận đến ngất xỉu.

Tác giả có lời muốn nói: Cái điện thoại khốn nạn kia, mày chỉ là hết pin thôi.

__________

Điện Tín bảo với Liên Thông: Chời ơi ăn nói xà lơ, sao em nói dị, người ta nói cho có lịch sự chớ, học ai vậy em?