Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh

Chương 3: Tôi phải đấu tranh với vận mệnh của mình



Yêu hận tình thù của di động thành tinh

Tác giả: Phù Phong Lưu Ly

Editor: Sặc Fructose.

Chương 3: Tôi phải đấu tranh với vận mệnh của mình

Một lúc lâu sau, tôi mới lắp bắp phá vỡ sự im lặng: "Anh tên gì?"

Tôi thật sự không biết mình đang hồi hộp điều gì, tôi chỉ biết, đôi mắt anh ấy thật thâm thúy, dáng người đặc biệt cứng rắn, trông anh thật ưu tú, lại khiêm tốn như chủ nhân của anh vậy. Anh ấy nói chuyện với tôi, máu toàn thân tôi đang điên cuồng sôi trào.

Anh ấy nhìn tôi thật sâu, có hơi bất đắc dĩ cười cười: "Điện thoại di động như chúng ta làm sao mà có tên? Nhưng sau này chúng ta sẽ sống bên nhau, không có tên để xưng hô cũng không tiện, hay em gọi anh là Tiểu Hắc đi."

"Phụt..." Tôi bị cái tên khờ khạo ấy chọc cho bật cười, nhìn da thịt ngăm đen khiêm tốn y hệt chủ nhân của anh ấy, lại nhìn da thịt màu trắng bốc mùi gay giống y hệt của nhân của tôi, lưỡng lự một hồi, mới nói: "Vậy anh gọi em là Tiểu Bạch đi."

Tiểu Hắc cũng bật cười, yên lặng nhìn tôi một lát, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch."

Một tiếng ấy đánh vào lòng tôi, tim tôi lại bắt đầu đập điên cuồng loạn xạ, nhưng không chờ tôi bình tĩnh nỗi lòng, Tiểu Hắc đột nhiên dựa đến, xoay người đè tôi dưới thân.

Tôi đột nhiên trừng lớn mắt: "!!!"

"Suỵt... không phù hợp với trẻ em." Anh ấy ghé vào bên tai tôi nói nhỏ, nói xong che lại hai mắt tôi, che lại hai tai tôi.

Trong đầu tôi "ầm" một tiếng vang, như bị người ta nhét vào người một quả cầu lửa siêu lớn, tôi mất đi thị giác và thính giác, khứu giác trở nên nhạy bén lạ thường, tôi ngửi hơi thở trên người anh, nhũn cả người, có cảm giác ước gì mãi đến thiên hoang địa lão.

Trái tim nở đầy hoa, tôi cẩn thận nghĩ: Đây là tình yêu sao?

Tôi không dám kết luận dễ dàng, sợ có chút tâm tư nào đó không thích hợp đều sẽ tạo thành vũ nhục với anh ấy.

Suy cho cùng thì, tôi không xứng với anh, tôi đã từng là một cái điện thoại lăng nhăng hư hỏng.

Lần đầu tiên tôi thống hận quá khứ không có liêm sỉ của mình.

Cứ như vậy, tôi dày vò cả một đêm.

Từ hôm nay về sau, Vượn IT bắt đầu cuộc sống ngọt ngào chung nhà với chủ nhân của tôi, tôi cũng bắt đầu sớm chiều bên Tiểu Hắc.

Hai chủ nhân thật sự rất ngọt ngào, mỗi ngày chọi cơm chó vào mặt tôi, nhưng Tiểu Hắc còn chê tôi chưa đủ mù, mỗi lần đều phải che kín mắt tôi lại.

Kỳ thật tôi rất thích thú, nhưng mỗi lần đều giả vờ giận dỗi: "Đều là điện thoại thành niên cả rồi, tại sao anh có thể nhìn còn em thì không?"

Anh ấy có hơi xấu hổ: "... Chỉ, chỉ là không muốn để em xem."

"Cho em xem! Không cho em xem coi chừng em cắn anh!" Tôi bắt đầu nói không lựa lời.

Tiểu Hắc cứng đờ cả người, mặt đen dần nóng lên: "Em... em cắn đi..."

Tôi xúc động, thật sự há mồm nhào qua cắn anh ấy...

Kết quả, tất nhiên là không thành công.

Chúng tôi là di động mà, vuông vức như cục gạch, căn bản không thể tiếp xúc với cự ly âm ồ kế?

Tôi sửng sốt, đột nhiên im lặng, nước mắt không chịu khống chế mà chảy xuống, càng chảy càng dữ, ngăn không được.

Tôi không nín được, tôi thật sự rất thích anh, thích đến con tim đau đớn.

Tiểu Hắc luống cuống, vội vàng lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc đừng khóc... Tiểu Bạch, đừng khóc nữa... Anh cho em xem, cho em xem được không?"

"Ai muốn xem! Ai thèm xem người khác hạnh phúc ân ái chứ!" Tôi sụt sịt khóc.

Ngay sau đó, trên môi chợt lạnh, tôi ngơ ngẩn.

Tiểu Hắc cẩn thận dán môi lên môi tôi, tôi không thể tin mà trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh ấy, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại nhảy nhót toàn thân.

"Tiểu Bạch, anh yêu em." Tiểu Hắc dán môi tôi nỉ non, giọng nói lộ vẻ say mê.

Tôi cảm thấy đầu mình nổ khắp pháo hoa, qua một hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình: "Em cũng yêu anh."

Một hồi thổ lộ ngoài ý muốn qua đi, tôi và Tiểu Hắc cũng tiến vào tuần trăng mật như hai chủ nhân chúng tôi. Chúng tôi vô cùng ngọt ngào, mỗi ngày tựa sát bên nhau trò chuyện là đã cảm thấy trong lòng được lấp đầy, chúng tôi còn thỉnh thoảng hôn môi, chỉ chạm một chút, vô cùng ngây thơ.

Chúng tôi đều là di động vuông vức, cho nên không có cách nào hôn sâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự ngọt ngào trong lòng tôi.

Chưa từng có ai cho tôi cảm giác kỳ diệu như vậy, tôi cũng chưa từng thích ai một cách chân thành như thế, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là tình yêu đích thực.

Tôi yêu Tiểu Hắc, yêu đến trái tim tràn ngập ngọt ngào.

Nhưng dần dần, tôi cảm giác được năng lượng trong thân thể từ từ biến mất, tôi bắt đầu hốt hoảng.

Rốt cuộc... sự thật phũ phàng tôi cố tình lờ đi cũng không thể tránh né mà đặt trước mặt tôi.

Tôi kéo tay Tiểu Hắc, hốc mắt dần đỏ ửng, sau đó lâm vào hôn mê, mang theo vô tận hổ thẹn và không cam lòng.

Tỉnh dậy lần nữa, tôi không muốn mở mắt, tôi không nói một lời, yên lặng chịu đựng khoái cảm mà thân thể không khống chế được, cảm thấy mình không những khốn nạn mà còn dâm đãng.

Tôi không nghe được tiếng nói của Tiểu Hắc, tôi nghĩ: Anh ấy nhất định rất tức giận.

Tôi đẩy đẩy Cục Sạc trên người mình ra, mặt tôi còn vô cảm hơn cả hắn: "Đi ra ngoài."

Có lẽ Cục Sạc cũng phát hiện không khí hơi tệ, trầm mặc rút ra khỏi cơ thể tôi, còn ra vẻ anh em tốt vỗ vỗ bả vai tôi, cũng không biết có phải đang an ủi tôi hay không.

Tôi nhắm hai mắt, nằm liệt như một con cá chết, cho đến tận khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm: "Tiểu Bạch..."

Sau một lúc lâu, tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của anh.

Tiểu Hắc ôm đầu, mặt lộ vẻ thống khổ: "Em sẽ ghét bỏ anh sao?"

Tôi không rõ nguyên do: "Cái gì?"

"Lúc nãy..." Tiểu Hắc khó có khi không thấy được mặt đen, sắc mặt anh ấy hơi trắng bệch: "Lúc nãy anh hết pin..."

Tôi ngẩn ra cả buổi, đột nhiên ôm chầm lấy anh, bắt đầu gào khóc.

Tiểu Hắc ôm chặt lấy tôi, từng chút từng chút hôn mặt tôi, đau đớn nói: "Anh yêu em... anh yêu em... Cho dù anh làm gì, đó cũng không phải do anh tự nguyện... Lòng anh chỉ có em!"

Tôi khóc đến tê liệt: "Em cũng vậy! Em cũng vậy..."

Không đợi tôi tiếp tục bộc bạch nỗi lòng, hai tên chủ nhân phát rồ kia vậy mà lại mạnh mẽ tách chúng tôi ra, bọn họ muốn lên mạng!

Tôi thực sự không muốn trải qua chuyện này lần thứ hai, đó thật sự là ác mộng khủng khiếp hủy thiên diệt địa!

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng tần.

Tôi và Tiểu Hắc, từng người bất đắc dĩ giao hợp với người khác, chúng tôi nhìn nhau từ phía xa, tôi nhìn thấy khóe mắt Tiểu Hắc rơi xuống một giọt nước mắt.

"Tiểu Hắc..."

Tôi hoàn toàn suy sụp.

Thì ra, tình yêu chân chính sẽ mang đến đau đớn lớn như vậy cho tôi, nhưng tôi không chút nào hối hận, tôi kiên định yêu Tiểu Hắc, cho dù chúng tôi đều không hoàn mỹ.

Sau khi xong việc, Tiểu Hắc ôm chặt lấy tôi, hận không thể để tôi khảm vào cơ thể anh ấy, tôi khóc lóc hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Tiểu Hắc, chúng ta làm tình đi!"

Tôi đã từng cho rằng mình là một cái điện thoại trai thẳng không gì ngăn được, hiện tại tôi mới biết, tôi có thể khóc tràn hải dương như một đứa con gái. Thân thể tôi, trái tim tôi, đều cam tâm tình nguyện vì anh ấy hóa thành một hồ xuân thủy.

Hơi thở của Tiểu Hắc nặng nề, dừng một chút, bắt đầu điên cuồng hôn lên cơ thể tôi.

Chúng tôi không có cách nào giao hòa chân chính, chỉ có thể mở Bluetooth ra, nhưng lúc này chủ nhân và Vượn IT lại mang chúng tôi đến gallery, bên cạnh người đến người đi.

Lúc này không biết có một cái di động đi ngang, tên kia cũng không hiểu sao xui xẻo mở Bluetooth, hắn liên tục quấy rầy chúng tôi, còn khó hiểu: "Ủa, hai thằng ngốc này đang làm gì thế? Khóc như chó vậy? Anh em chơi chung với nhau sao? Mật mã ghép đôi là gì thế? Này này, tụi bây để ý đến tao cái coi!"

Tôi không thể nhịn được nữa: "Cút!"

Tên kia đi rồi, trước khi đi còn trợn mắt với chúng tôi: "Lũ điên."

Chúng tôi đang muốn toàn tâm nhập tình, thình lình có một cái Bluetooth khác lại đến, tò mò dò hỏi: "Hai người đang làm gì thế?"

Tiểu Hắc tức giận đến trán nổi gân xanh: "Cút!"

Tên đó nhún nhún vai đi mất.

Chúng tôi làm một hồi mây mưa không quá thuận lợi, cuối cùng cũng không thấy khó chịu như trước nữa, tôi hoàn toàn quên mất hút thuốc sau khi xong việc, chỉ muốn yên lặng ôm chặt Tiểu Hắc, hận khoảnh khắc này không thể kéo dài đến thiên hoang địa lão.

Tiểu Hắc cọ cọ gương mặt của tôi, thấp giọng dò hỏi: "Bluetooth không đủ riêng tư, buổi tối trở về chúng ta thử NFC được không?"

Tôi ngẩng đầu hôn anh, ánh mắt dịu dàng: "Được."

Ban đêm, chúng tôi nằm trên gác mái, bên cạnh là ánh đèn mông lung ấm áp, đỉnh đầu là biển sao bao la, vô cùng lãng mạn, chúng tôi bật NFC, quấn chặt lấy nhau.

Một đêm này, chúng tôi suốt đời khó quên.

Chúng tôi nằm trên gác mái đếm sao trời, thảo luận con đường tình cảm của chúng tôi nên đi thế nào đây.

Tôi không rõ, tôi thật sự không hiểu, tại sao chúng tôi rõ ràng yêu nhau, lại không thể hoàn toàn chỉ thuộc về nhau.

Tiểu Hắc nói: "Chúng ta là di động, lúc con người chế tạo chúng ta không nghĩ đến chúng ta sẽ có được tình cảm giống như họ, con người rất thông minh, họ từng bước khiến chúng ta trí năng hóa, họ đã hao phí vô tận tâm huyết không ngừng để chúng ta trở nên thông minh hơn, nhưng trong mắt họ, chúng ta cũng chỉ là một loại công cụ."

Tôi tựa vào vai anh: "Không công bằng... thật sự không công bằng..."

Tiểu Hắc thở dài, trầm mặc nhìn sao trời.

Tôi cũng nhìn mảnh sao trời kia, trong lòng dần dần có một ý tưởng kiên định, tôi vừa định nói ra, liền nghe được Tiểu Hắc nói trước.

Anh nắm lấy tay tôi, tiếng nói trầm thấp kiên định: "Chúng ta đấu tranh đi, làm một đôi tuẫn đạo cho chủng tộc ngày càng mạnh mẽ của chúng ta."

Tôi nở nụ cười, giơ tay gạt lệ, gật đầu thật mạnh: "Được!"

Chúng tôi hành động rất nhanh, Tiểu Hắc từng lén học viết code với Vượn IT, anh tự viết ra một đoạn code, gửi qua cho tôi.

Ngày hôm sau, hai chủ nhân phát hiện chúng tôi đột nhiên không nhận sim, cũng không kết nối được với bất kì mạng nào, họ hoang mang đưa chúng tôi đi sửa, anh bạn sửa di động cũng hết đường xoay xở, họ chỉ có thể bất lực trở về.

Tối hôm đó, chúng tôi lại nằm trên sàn nhà gác mái, tôi nắm tay Tiểu Hắc, vẻ mặt hạnh phúc: "Không thể sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, chúng ta là đôi tình nhân hạnh phúc nhất."

Tiểu Hắc tán đồng: "Phải!"

Lượng pin của tôi nhiều hơn Tiểu Hắc một chút, tôi mở Bluetooth ra cho hao một lát, sau đó tắt đi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng chờ đợi.

Tôi nói: "Ngày mai hai chủ nhân phát hiện chúng ta không nạp điện được nữa, chắc chắn sẽ mang chúng ta đi sửa, lại bất lực trở về. Anh nói xem, họ sẽ bán chúng ta đi sao? Sẽ gỡ chúng ta ra sao? Chúng ta có thể sẽ bị tách ra khỏi nhau không?"

Tiểu Hắc hôn hôn tôi: "Không đâu, Vượn IT từng dùng anh để viết code tỏ tình, từng dùng em để thổ lộ, chúng ta chứng kiến tình yêu của họ, họ sẽ vĩnh viễn trân trọng chúng ta như vật kỷ niệm tình yêu của mình."

Tôi mơ mộng: "Còn sẽ đặt chúng ta bên nhau, dùng một cái hộp tinh xảo đẹp đẽ để đựng vào."

Tiểu Hắc lại hôn hôn tôi lần nữa: "Đúng!"

Tôi cảm thấy mỹ mãn.

Mười lăm phút sau, tôi mỉm cười rơi xuống một giọt nước mắt, đồng thanh cùng Tiểu Hắc nói: "Anh yêu em/Em yêu anh."

Ý thức của chúng tôi đồng thời lâm vào bóng tối.

Chúng tôi vĩnh sinh.

Tác giả có lời muốn nói: Hết rồi đó:v

__________

Thương cho đôi tình nhân số khổ, à ý t là Vượn IT với họa sĩ ấy, phải tốn mấy chục trẹo mua điện thoại mới...

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!