Yêu Lại Từ Đầu - Cao Mộc Ngư

Chương 2



30.

Một tuần sau, Đồ Tiểu An lại gom hết dũng khí đi tìm Bùi Tử Minh, vì cậu thật sự rất nhớ anh.

Cậu đứng trước cửa thang máy chuyên dụng, chần chừ mãi đến khi nhìn thấy Bùi Tử Minh vừa bàn bạc với khách hàng xong. Vốn dĩ cậu định trốn một góc nhìn lén thôi, nào ngờ lại bị vị khách người nước ngoài Carlos tinh mắt nhận ra.

Carlos biết Đồ Tiểu An, vì Đồ Tiểu An chính là phiên dịch viên đi cùng ông lúc đến khảo sát cơ sở thí điểm trong dự án hợp tác với tập đoàn nhà họ Bùi vào tháng trước. Chẳng qua tháng trước người tiếp đón Carlos không phải Bùi Tử Minh mà thôi.

Carlos nhiệt tình vẫy tay chào hỏi Đồ Tiểu An: "Hello, Mr.Do! What are you doing here?".

31.

Đồ Tiểu An muốn chửi thề không thôi.

Cậu nhìn thấy hàng mày của Bùi Tử Minh lại nhăn lại.

32.

Bùi Tử Minh hỏi cậu: "Cậu ở đây làm gì?".

"Em...", Đồ Tiểu An bứt rứt trong lòng, "Em chỉ muốn nhìn anh một cái thôi".

Ánh mắt Bùi Tử Minh sắc lạnh, anh ra hiệu cho Tiểu Trần đưa Carlos rời đi trước rồi quay lại nhìn cậu, đè giọng nói: "Cậu Đồ, nếu nhân viên cứ quấy rối cấp trên thì sẽ bị sa thải đấy".

Đồ Tiểu An cúi thấp đầu mân mê ngón tay, không đáp lời.

Bùi Tử Minh nói tiếp: "Tôi không quen cậu, cũng không thích đàn ông, cậu tự xem lại mình đi". Tiếp đó đang định quay lưng rời đi thì đột nhiên góc áo bị giữ lại, anh khó chịu quay lại nhìn thì lập tức trông thấy hai mắt Đồ Tiểu An đã đỏ hoe.

Đồ Tiểu An bướng bỉnh lại thêm chút tiếc thương mà khẽ níu lấy góc áo, giọng cậu run run: "Bùi Lượng...".

Bùi Tử Minh đè nén lửa giận, "Tôi không phải Bùi Lượng".

"Sếp Bùi...". Đồ Tiểu An khẽ hỏi: "Anh còn nhớ quán mì của chúng ta không? Anh còn nhớ em hay nấu mì lúc nửa đêm cho anh không? Em còn nấu cho anh một bát siêu đầy đủ nữa, có thịt bò, móng giò, thịt đùi gà, còn có trứng trà...".

"Đủ rồi đấy", Bùi Tử Minh lạnh lùng cắt ngang lời cậu. "Thời gian của tôi có hạn, không muốn nghe cậu ba hoa chích chòe".

Anh giật vạt áo khỏi tay cậu, thậm chí còn khẽ phủi. Sau đó chân dài sải bước, dứt khoát rời đi.

33.

Lại không kịp lên chuyến tàu cuối rồi.

Trời còn mưa to nữa.

Cơn mưa mùa hè năm đó nhét Bùi Lượng vào cuộc đời Đồ Tiểu An, mà cơn mưa mùa thu năm nay lại cuốn trôi hi vọng còn lại của cậu, còn hắt ướt hết từ đầu đến chân cái người không có ô đang đứng vẫy taxi là cậu, ướt lạnh thấm cả vào tim.

34.

Bùi Lượng của cậu hình như đã thật sự chết hẳn rồi.

35.

Đồ Tiểu An bị sốt. Cậu khát khô cả cổ, cả người lảo đảo rời giường đi rót nước, lại bất cẩn làm vỡ cốc.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

36.

Người ngoài cửa là Bùi Tử Minh, là Bùi Tử Minh sơ mi quần âu vẻ mặt sắc lạnh.

Đồ Tiểu An ngơ ngác hỏi: "Sao anh tìm đến được đây?".

Bùi Tử Minh mất kiên nhẫn đẩy tay Đồ Tiểu An đang giữ cửa, tự mình đi vào, "Thông tin của nhân viên có gì khó tìm đâu".

Đồ Tiểu An quấn chặt chăn, "Anh đến đây làm gì?". Xin hãу đọc tr𝓊уện tại ﹛ 𝒯𝙍𝖴 𝘔𝒯𝙍𝖴YỆN﹒Vn ﹜

Bùi Tử Minh đổi giày rồi ngồi xuống sô pha, anh không trả lời, giống như chính anh cũng không biết lý do.

Hồi lâu sau, giọng nói lạnh nhạt như ra lệnh: "Nấu mì cho tôi đi".

Đồ Tiểu An ho khẽ, cậu lắc đầu, "Tôi chỉ nấu cho bạn trai tôi thôi, anh không phải anh ấy".

37.

"Cậu vẫn luôn nói đó là tôi còn gì?". Bùi Tử Minh nhíu mày, "Sao giờ lại không phải?".

"Phải, mà cũng không phải". Đồ Tiểu An thở dài, "Mời sếp Bùi về cho, tôi cứ thấy anh là lại dễ xúc động".

Trong căn phòng mờ tối không ánh đèn, trên sàn còn ngổn ngang mảnh vỡ, sau lời mời tiễn khách, cả hai đều không nói gì, rơi vào khoảng lặng bối rối.

38.

Đồ Tiểu An động đậy trước. Cậu đi lấy chổi dọn mảnh vỡ, vừa quét vừa ho khan, bị lạnh đến phát run.

Đúng lúc này, một bàn tay ấm nóng giành lấy cái chổi trong tay cậu, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: "Ngồi xuống đi".

Đồ Tiểu An nghe lời làm theo, ngồi xuống sô pha. Trong ánh đèn neon mờ ảo từ ngoài cửa hắt vào, cậu lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.

Chủ tịch Bùi Tử Minh đầy cao quý của tập đoàn nhà họ Bùi đang quét nhà cho cậu.

Rõ ràng không lâu trước đấy, lúc ở cửa thang máy còn mang vẻ mặt sắt đá, khó chịu mà xua đuổi cậu, giờ lại cất hết cao quý, hạ cố tìm cậu.

39.

Dọn hết mảnh vỡ thủy tinh xong, Bùi Tử Minh ngồi lại xuống ghế cạnh Đồ Tiểu An.

Anh hỏi: "Ốm à?".

Đồ Tiểu An gật đầu: "Dính nước mưa".

Bùi Tử Minh ngừng một lúc, "Vậy hôm nay không cần nấu mì nữa".

Đồ Tiểu An khẽ đáp: "Vốn tôi cũng không muốn nấu cho anh".

Cậu cứ tưởng Bùi Tử Minh cao ngạo nghe vậy sẽ giận dữ đẩy cửa rời đi, nào ngờ ngại ngùng chống đối, mà anh chỉ yên lặng nghe hết câu, ngồi im không động đậy.

40.

Trong ánh sáng mờ ảo, Đồ Tiểu An bị sốt nên đầu óc hơi mơ màng, cậu thấy Bùi Tử Minh ngập ngừng lại gần mình, sau đó chậm rãi hôn lên môi cậu.

Bùi Tử Minh đã quên hết tất cả, đang chủ động hôn cậu.

Đồ Tiểu An sốt đến nóng bỏng, cậu giơ tay đẩy anh ra nhưng lại bị nắm lấy tay.

Bùi Tử Minh nghiêm túc mút lấy lưỡi cậu, nụ hôn quét đến mọi ngóc ngách. Mãi đến khi cậu hụt hơi rồi anh mới kiềm chế mà thả ra.

Đồ Tiểu An thở gấp, hỏi: "Anh là ai?".

Bùi Tử Minh thả tay cậu ra, "Không phải Bùi Lượng của cậu".

Đồ Tiểu An vừa nhóm lên chút hi vọng thì đã bị dập tắt. Bùi Lượng đúng là sẽ không dùng giọng nói xa cách này nói chuyện với cậu ngay sau khi vừa hôn nhau.

"Vậy tại sao lại hôn tôi?".

Bùi Tử Minh nhìn cậu, "Tôi không hiểu tại sao cậu phải vẽ ra một mối quan hệ tình ái để thu hút sự chú ý của tôi, tôi thật sự không thích đàn ông. Nhưng cậu đã thu hút được tôi".

"Sếp Bùi tùy tiện vậy sao?".

"Tôi không hề tùy tiện". Bùi Tử Minh lạnh nhạt, "Nhưng nếu cậu muốn bám lấy tôi, vậy tôi đồng ý cho cậu cơ hội. Trước giờ tôi chưa bao giờ nảy sinh hứng thú với người khác, nhưng vừa rồi lúc hôn cậu, tôi thấy cũng thích".

Đồ Tiểu An thấy đầu mình nhói đau, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?".

Bùi Tử Minh nghiêm túc: "Tôi đồng ý bao nuôi cậu".

41.

Đồ Tiểu An tưởng rằng bản thân khi nghe được lời này thì sẽ vui vẻ. Bởi ít nhất thì nó có thể chứng minh rằng Bùi Lượng chưa biến mất hoàn toàn, anh chỉ nằm trong thân xác Bùi Tử Minh, khiến anh ta nảy sinh khát vọng với cậu, còn muốn chiếm lấy cậu.

Nhưng cậu không hề vui chút nào.

"Sếp Bùi về đi". Cậu đáp: "Tôi từ chối để anh bao nuôi".

42.

Bùi Lượng của cậu đầu tiên là yêu cậu sâu đậm, rồi mới khát khao cậu. Chứ không phải dựa vào quan hệ xác thịt mà đi lên.

Vậy có khác gì hủy hoại, bôi nhọ tình cảm của họ đâu.

43.

Bùi Tử Minh thấy cậu trai này mới là người khó hiểu.

Vẻ ngoài trong sạch, đẹp trai, nhưng thật sự rất giống bị bệnh thần kinh.

Tâm thần phân liệt? Chứng thích cường điệu?

Hai lần trước đấy khóc gọi một cái tên xa lạ đầy thảm thương ngay trước mặt anh, như thể hai người thực sự từng có một mối tình, như thể anh đã phụ lòng cậu vậy.

Bùi Tử Minh chỉ thấy hoang đường, nhưng sau cùng lại không nhịn được mà nhớ đến gương mặt đó.

Thế nên mới dẫn tới việc ngày đầu tiên gặp Đồ Tiểu An, chẳng hiểu sao anh lại đi thang máy nhân viên, mà không ngờ hai người lại gặp nhau thật.

Cuối cùng là dẫn tới việc nhìn thấy Đồ Tiểu An bị bệnh còn cứng đầu thì lại muốn hôn cậu, hôn rồi thì muốn khiến cậu là của mình.

Dù cho Đồ Tiểu An chỉ là một kẻ điên nói nhăng nói cuội, bụng dạ khó lường.

Nhưng không ngờ nhóc điên này từ chối thẳng rồi!

44.

"Cậu nghĩ lại cho kỹ đi", Bùi Tử Minh đứng lên.

Anh trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ quyết đoán, lần này lại trao quyền chủ động vào tay người khác. Anh thấy mình cũng điên rồi, bị nhóc điên này lây nhiễm bằng đường nước bọt rồi.

Đồ Tiểu An không đáp, trước khi người đàn ông đóng cửa rời đi, cậu nghe thấy anh mất tự nhiên để lại một câu: "Đi ngủ đi, mai không cần đi làm đâu".

45.

Hôm sau, Đồ Tiểu An sốt nguyên một ngày, ngủ nguyên một ngày.

Thật sự không hề đi làm.

Mà có muốn cũng không gượng dậy nổi.

46.

Hôm sau nữa, Đồ Tiểu An nộp đơn xin thôi việc.

47.

Trưởng phòng Đặng không hiểu nổi: "Sao lại... Cậu làm việc vẫn tốt mà?".

Từ khi Đồ Tiểu An đến phòng dịch thuật, hiệu quả lẫn chất lượng công việc đều nhờ một mình cậu mà đi lên theo một đường thẳng tắp, tất cả mọi người trong phòng ban đều có một cây cao bóng cả để dựa vào. Nào ngờ giờ cái cây này lại muốn nhổ gốc rồi.

Đồ Tiểu An cười: "Em không nỡ xa anh Đặng đâu".

Cậu cúi đầu chậm chạp dọn đồ ở chỗ ngồi của mình, "Nhưng em thật sự không cố được nữa, dạo này sức khỏe không ổn lắm, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thôi".

48.

So với việc bị người yêu sống lại bao nuôi.

Thì cậu dự định sẽ mở lại quán mì.

49.

Bạn thân từ nhỏ của Đồ Tiểu An, Tiêu Mộc mở một tiệm chụp ảnh ở trung tâm thành phố. Thấy Đồ Tiểu An lại muốn từ bỏ công việc văn phòng, quay lại nấu mì, cậu ta không khen ngợi cũng chẳng phản đối, chỉ nói sẽ đóng cửa một hôm giúp cậu dọn dẹp quán.

Rất là thấu hiểu.

50.

"Mộc Đầu, tớ gặp Bùi Lượng rồi", Đồ Tiểu An rửa bát, nói với Tiêu Mộc đang bày bàn ghế.

"Hả?", Tiêu Mộc khựng lại, "An Tử, đừng có dọa tớ. Đi khám đi, cậu gặp ảo giác rồi đấy".

"Không", Đồ Tiểu An úp bát thành chồng, "Bùi Lượng không chết, chỉ là quên mất tớ rồi. Giờ anh ấy là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Bùi, còn nói muốn bao nuôi tớ".

"Hả?", lượng thông tin quá lớn, vẻ mặt Tiêu Mộc giống như bị bông gòn làm cho mắc nghẹn.

Cậu ta vẫn hơi có ý định dẫn Đồ Tiểu An đi khám.

51.

Bùi Tử Minh tìm đến quán mì Đồ Gia. Lúc anh đẩy cửa bước vào thì thấy Tiêu Mộc đang dán sát bên cạnh Đồ Tiểu An, vỗ lưng an ủi cậu.

Tiêu Mộc ngẩng lên nhìn, "Vl! Là anh thật à?! Vl vl vl!".

Bùi Tử Minh nhìn hai người thân thiết ngồi sát nhau, vẻ mặt âm u giống như thần chết.

52.

Tiêu Mộc cảm nhận được bầu không khí kì lạ, cậu ta nói mình ra ngoài quét lá rụng rồi cầm theo chổi đi ra ngoài.

Bùi Tử Minh bước lại gần, ngồi xuống đối diện Đồ Tiểu An. Anh nhìn một lượt bài trí đơn giản, phổ thông trong quán, hàng mày lại nhíu thêm mấy phần.

"Người vừa rồi là bạn trai cậu à?", Bùi Tử Minh hỏi, "Cậu vì cậu ta nên mới từ chối tôi sao?".

Đồ Tiểu An nhắm mắt lại, "Anh nói thế nào thì là thế đấy".

"Vậy sao còn đi quyến rũ tôi?".

Đồ Tiểu An hỏi ngược lại: "Vậy tôi thôi việc rồi, anh còn cố đuổi theo làm gì?".

Bùi Tử Minh hơi nghẹn lại, "Tôi không đồng ý".

"Hợp đồng lao động giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, tôi có quyền đơn phương nghỉ việc", Đồ Tiểu An đáp.

Bùi Tử Minh thình lình nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cậu.

53.

"Anh muốn làm gì?", Đồ Tiểu An giãy ra, nhưng bị nắm càng chặt hơn.

Bùi Tử Minh lạnh mặt, anh thở dài một hơi giống như bất lực, "Tên điên này, cậu hạ cổ gì với tôi rồi hả".

Ngón cái của anh xoa nhẹ mu bàn tay Đồ Tiểu An, đột nhiên cảm thấy yên lòng.

54.

Tiêu Mộc quét cổng xong đi vào, thấy hai người tay nắm tay, bầu không khí có vẻ đã hòa hoãn hơn chút, liền nhanh nhảu cầm túi chào tạm biệt.

Quan tâm gì bao nuôi với chẳng mất trí nhớ, cậu ta biết chỉ có người đàn ông này mới có thể chữa khỏi cho người anh em đã chết tâm của cậu ta thôi.

55.

Hành lí vẫn chưa chuyển đến, buổi tối Đồ Tiểu An vẫn phải về lại chung cư. Cậu khóa kỹ cửa quán rồi lầm lũi bước về phía ga tàu, hoàn toàn coi Bùi Tử Minh như không khí.

Chủ tịch Bùi ngay cả xe cũng không cần, mù quáng bám theo sau cậu.

Anh tốn rất nhiều công sức mới nghe ngóng được địa chỉ của Đồ Tiểu An sau khi nghỉ việc, không thể lại để lạc mất được.

56.

Bùi Tử Minh mang theo lạ lẫm chen lên tàu cùng Đồ Tiểu An. Vẻ mặt anh căng cứng, muốn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh.

Đồ Tiểu An yên lặng nhìn anh, nhớ đến trước đây khi cùng chen chúc trên tàu với Bùi Lượng, Bùi Lượng sẽ luôn nghĩ cách tìm chỗ ngồi cho cậu. Chỉ cần có người đứng lên xuống tàu, Bùi Lượng sẽ lao đến nhanh hơn tất cả mọi người, cướp được chỗ rồi thì vẫy tay gọi cậu đến rồi nhường chỗ cho cậu. Còn anh đứng bao lâu cũng không sao cả.

Mà bây giờ, Đồ Tiểu An nhìn Bùi Tử Minh bên cạnh vừa bám lấy tay nắm, vừa tỏ vẻ ghét bỏ, thầm thở dài một tiếng.

57.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh của bây giờ đã chẳng còn là anh của trước đây.

Con người lạnh lùng đã chẳng còn dịu dàng nữa.

58.

Đi qua hai trạm nữa, rốt cuộc cũng có ghế trống.

Đồ Tiểu An và Bùi Tử Minh ngồi xuống cạnh nhau.

59.

Hai tay Bùi Tử Minh đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp. Còn Đồ Tiểu An ngả người dựa vào lưng ghế, ánh mắt đờ đẫn.

Buồn cười làm sao, rõ ràng trước đây hai người là một đôi tình nhân.

Giờ lại xa cách như trời với đất.

Một người trên trời, một người dưới đất.

60.

Đồ Tiểu An nghe thấy Bùi Tử Minh gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Trần, bảo anh ta lấy chìa khóa dự phòng, đến quán mì Đồ Gia lái xe về công ty.

Tài hoa hơn người, hùng tài đại lược, tướng mạo bất phàm. Mỗi thứ đều chỉ về anh.

Đồ Tiểu An nắm chặt tay.

Người này đối với cậu sao xa lạ quá.