Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1339: Thật Khéo



Tô Lương nhớ lại lúc sáng mình đi ra ngoài, những ông cụ bà cụ dưới lầu nói cái gì mà người yêu các thứ.

Lúc đó cô không quan tâm, bây giờ nghĩ lại chẵng lẽ chính là nhà bọn họ.

Tô Mẫn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Hình như là vậy, nghe người khác nói hình như là lầu dưới chúng ta.”

Tô Lương nhíu mày: “Thật là nhà bọn họ à? Tại sao có thế như vậy? Chẳng lẽ cửa sổ không khóa kĩ?”

Cái này Tô Mẫn không biết rõ, cô mới đến chỗ Tô Lương ở chưa đến mấy ngày, người xung quanh cũng không quen thuộc.

Thậm chí cô cũng không biết dưới lầu là một cặp tình nhân ở, hôm nay xuống lầu ngồi một lúc, ông cụ bà cụ dưới lầu toàn là nói về chuyện này.

Cô chỉ thấp thoáng nghe được đại khái, hình như là xảy ra chuyện như vậy.

Hai người đi đến bàn ăn ngồi xuống, Tô Lương còn có chút ngậm ngùi: “Con người đôi tình nhân kia khá tốt, cũng không biết vết thương người đàn ông kia như thế nào nữa.”

Nghĩ nghĩ cô còn nói với Tô Mẫn: “Lúc tết bọn họ còn tặng đồ ăn cho em.”

Đôi tình nhân đó rất là nhiệt tình, cũng đã ở đây rất nhiều năm rồi, nhìn thấy Tô Lương từ đầu đến cuối chỉ có một mình, lúc tết còn tặng thức ăn cho Tô Lương, nói là cùng nhau vui vẻ.

Thực sự hai người này rất tốt, bây giờ một người nằm viện, trong lòng Tô Lương ít nhiều cũng sẽ có một chút không thoải mái lắm.

Cô cùng Tô Mẫn ở đây ăn cơm, ăn được một nửa, cô còn nói: “Tối nay tan làm em về muộn một chút, muốn đến bệnh viện xem thử, chị đừng đợi, chị tự mình ăn cơm trước đi.”

Tô Mẫn nói được, sau đó lại nói: “Vừa đúng lúc chạng vạng tối chị cũng muốn đi gặp Tôn Triền, cũng không chắc là ở nhà ăn cơm.”

Tô Lương mím môi do dự một lúc: “Cố gắng hẹn ở nơi đông người, hay là em cùng với chị đi gặp Tôn Triển trước, sau đó lại đến bệnh viện?”

“Không cần không cần.”

Tô Mẫn cười. “Chị cũng đã là người lớn rồi, loại chuyện này chắc chắn là phải do chị tự mình giải quyết, không thể chuyện gì cũng dựa vào em, em không cần lo lắng, trong lòng chị có dự tính.”

Cô nói như vậy Tô Lương cũng không nói thêm gì nữa.

Tình cảm là của bản thân Tô Mẫn, có những chuyện thực sự chỉ có thể do cô tự mình giải quyết.

Hai chị em hơi trầm lặng ăn xong cơm, Tô Lương ở nhà nghĩ ngơi một lúc lại trở về công ty.

Việc buổi chiều của cô cũng rất nhiều, hay có thể nói như này, việc cũng không ít.

Hôm nay hơi tốt một chút, chính là quản lý bộ phận vẫn chưa đến, buổi chiều cũng không có lộ mặt đến.

Tô Lương có thể cảm nhận được tất cả nữ đồng nghiệp ở khu vực làm việc đều thở phào nhẹ nhõm.

Thực sự so sánh với người khác mà nói, Tô Lương cũng xem như là bị lãnh đạo quấy rối tương đối ít, bình thường cô ăn mặc tương đối già dặn, mặc váy chữ A búi tóc, còn đeo thêm gọng kính đen.

Bản thân cô cũng biết cách ăn mặc này khiến cho cô trông già hơn mấy tuổi.

Nhưng cũng không có cách nào, công việc trong tay một ông già háo sắc, cô cũng chỉ có thể như vậy.

Buổi chiều Tô Lương bận rộn đều quên đi thời gian, đợi người trong công ty gần như đã rời đi hết, cô mới nhớ đến đã tan làm ồi.

Cô vội vàng đi ra ngoài gọi xe đi đến bệnh viện, sau đó mua một lẵng hoa quả trong tiệm hoa quả ở cổng.

Sau khi đến khu vực nội trú, hỏi thăm được hàng xóm lầu dưới nằm ở phòng bệnh nào.

Tô Lương nhanh chóng đi qua, khá ngạc nhiên, người đàn ông hàng xóm bị thương rất nghiêm trọng, dường như toàn thân đều quấn băng gạc.

Lúc Tô Lương đến người đàn ông đó đang ngủ, cô không bảo người phụ nữ gọi người đàn ông dậy, chỉ ở bên cạnh nói vài câu với người phụ nữ.

Người phụ nữ không bị thương tích gì, khi nói chuyện với Tô Lương, cô ta không ngừng khóc.

Cô ta nói toàn bộ quá trình người đàn ông nhà mình đều bảo vệ cô, một chút thương tích cũng không để cô bị.

Lúc cô ta lau nước mắt nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường, mặc dù bị thương khó chịu, nhưng đáy mắt cũng không kiềm chế được lộ lên vẻ yêu thương.

Tô Lương hơi xúc động, có lẽ người và người chính là không giống nhau.

Người đàn ông này vì bảo vệ người phụ nữ của mình, không biết bị đam bao nhiêu vết dao, nhìn dáng vẻ kia, trên mặt đều đã bị phá hủy rồi.

Nhưng lại nhìn tên khốn Tôn Triển kia, giống như không phải người.

Tô Lương ở lại chỗ này quá lâu, dù sao người đàn ông kia vẫn đang ngủ, cô không muốn làm phiền anh ta.

Chỉ đơn giản nói vài câu với người phụ nữ, khuyên cô ta nghĩ thoáng một chút, cũng đã xong rồi.

Tô Lương đi thang máy xuống lầu, thang máy mở cửa, cô cúi đầu đi ra bên ngoài.

Kết quả chưa đi được hai bước liền bị người nào gọi lại: “Cô Tô?”

Tô Lương ngây người, nhanh chóng quay đầu nhìn qua, sau đó biểu cảm của cô càng kinh ngạc hơn: “Anh Trì, tại sao anh lại đến đây?”

Trì Cảnh nhìn Tô Lương, nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại cô: “Tại sao cô lại đến đây?”

Tô Lương đang đứng ở trước mặt anh, đương nhiên anh không nghĩ gì khác, sau đó lại hỏi một câu: “Chị cô sao?”

Tô Lương hiểu ý là anh, nhanh chóng nói: “Không phải không phải, không phải chị tôi, là hàng xóm ở lầu dưới của chúng tôi, tôi đếm thăm.”

Trì Cảnh gật gật đầu, có lẽ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu: “Nghiêm trọng không?”

Tô Lương thở dài: “Nửa đêm trộm đột nhập vào nhà, người đàn ông chịu mấy nhát dao, vừa nãy tôi đến xem, dường như là rất nghiêm trọng.”

Trọng điểm Trì Cảnh bắt ở chỗ khác: “Nửa đêm trộm đột nhập vào nhà? Lầu dưới nhà cô sao?”

Tô Lương gật gật đầu: “Đúng vậy, khá là dọa người.”

Biểu cảm Trì Cảnh hơi có chút nghiêm túc: “Bảo vệ chung cư làm việc kém như vậy sao?”

Nhưng hỏi xong, anh cũng hoảng hốt, anh biết chỗ Tô Lương ở, chỗ đó thực sự không phải chung cư cao cấp gì.

Hai lần đưa Tô Lương về nhà, có lúc cửa lớn chung cư trực tiếp mở, người nào cũng có thể tùy tiện đi vào.

Như vậy cũng thực sự có tai họa ngầm, những cũng không có cách nào khác.

Trì Cảnh nghĩ nghĩ liền nói: “Cần thận một chút, cô cùng với chị cô đều là con gái, thực sự gặp phải chuyện này rất phiền phức.”

Tô Lương nói đúng vậy, người đàn ông lầu dưới kia đều bị đâm thành như vậy.

Cô cũng không dám nghĩ, nếu đổi thành cô và Tô Mẫn, kết quả hai người sẽ như thế nào?

Sau đó Tô Lương hỏi Trì Cảnh: “Anh Trì đến đây thăm bạn sao?”

Trì Cảnh nghe cô hỏi chuyện này, biểu cảm liền bất lực: “Là mẹ tôi.”

Tô Lương ngây người, vội vàng muốn hỏi một câu không có chuyện gì lớn chứ, kết cả lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Trì Cảnh lại nói: “Cùng ba tôi cãi nhau, tự mình tức giận mình rồi nằm viện.”

Thực sự cũng không tính là cãi nhau, chủ yếu là bà hai oán giận Trì Cảnh sau khi dọn đi không gọi điện thoại về nhà.

Ông hai nào bằng lòng nghe bà oán giận những chuyện này, lúc đó phàn nàn bà mấy câu.

Cũng có khả năng là không chịu được những hành động khoảng thời gian này của bà, cho nên tâm trạng cũng không được tốt lắm.

Vốn dĩ trong lòng bà hai đang chứa một sự nóng giận, hiện tại bị ông hai nói vài câu như thế, tự mình uất ức bản thân.

Sau đó tim bà không thoải mái, sau đó liền nằm viện.

Ông hai nói cho Trì Cảnh biết, thực sự không có chuyện gì, bác sĩ cũng nói có thể không nhập viện, nhưng bà hai không chịu, nói bản thân chỗ này đau chỗ kia đau, nói là rời giường không nổi.

Ông hai theo bà giày vò, bà không ở nhà trong lòng ông hai vẫn thư thản một chút.

Ít nhiều mỗi ngày tan làm về nhà, không cần đối mặt với những lời càm ràm của bà nữa.

Tô Lương cũng cười: “Cũng có thể là muốn các người quan tâm nhiều hơn, không có chuyện gì lớn thì tốt.

Trì Cảnh lo lắng đi lên lầu, cũng không nói quá nhiều với Tô Lương.

Hai người tạm biệt, Tô Lương từ bệnh viện đi ra, gọi điện thoại cho Tô Mẫn.

Tô Mẫn không nghe máy, nhưng trở tay gửi định vị đến, có lẽ là chỗ cô cùng Tôn Triển gặp mặt.

Tô Lương trực tiếp đón xe qua đó.

Hai người kia hẹn gặp nhau trong một nhà hàng, coi như là bữa ăn chia tay cuối cùng.

Tô Lương đi vào sảnh lớn nhà hàng, liền nhìn thấy Tô Mẫn và Tôn Triển.

Hai người không ở phòng bao, mà đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Tô Lương không đi qua, cô tìm một vị trí trống cách đó hơi xa một chút, sau đó gọi hai món, nhìn Tô Mẫn và Tôn Triển nói chuyện ở xa, bầu không khí dường như vẫn ổn, biểu cảm hai người đều rất bình thản không có dáng vẻ giương nanh múa vuốt vô cùng căng thẳng trước đây.

Tô Lương thu hồi ánh mắt, nghĩ đến chuyện vừa nảy gặp Trì Cảnh.

Cô cũng không thể nói mình có cảm giác gì, nghiêm túc mà nói, cô và Trì Cảnh xem như không phải bạn bè, những cũng không phải người xa lạ.

Điều này khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu.