Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1347: Thông minh như vậy để làm gì chứ



Tô Lương học rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày, cô đã có thể hoàn thành gần như tất cả công việc được giao một cách độc lập.

Điều này khiến Trì Cảnh có chút kinh ngạc.

Các nhiệm vụ anh giao cho Tô Lương rất chi tiết và cần thời gian để sắp xếp.

Anh không biết Tô Lương đã sử dụng phương pháp gì mà cô đãphân loại nhanh chóng và tỷ lệ sai sót thấp.

Ngay cả trợ lý chuyên môn hướng dẫn cho Tô Lương cũng nói với Trì Cảnh năng lực của cô ấy rất tốt. Bây giờ đã có thể sắp xếp công việc phức tạp hơn rồi.

Trì Cảnh ngồi sau bàn làm việc, anh mím môi rồi chỉ ừ một tiếng. Vẻ mặt của anh cũng không thay đổi quá nhiều.

Anh nói: “Chuyện này thì cô hãy đi sắp xếp đi. Những chuyện trong tay cô nếu giao cho cô ấy được thì cố gắng giao đi nhé.”

Khi anh ấy nói điều này, người trợ lý đó đã hiểu.

Đã rất lâu rồi Trì Cảnh không tuyển thêm trợ lý bên cạnh mình. Nhìn dáng vẻ chắc anh muốn người trợ lý thứ hai này vào vị trí đó.

Đúng vậy, cô ấy đã là trợ lý thứ hai của Trì Cảnh được hai ba năm, khả năng trở thành trợ lý riêng của anh ấy cũng khá hợp lý.

Người trợ lý thứ hai rất vui mừng. Sau đó thái độ của cô ta đối với Trì Cảnh càng tốt hơn, cô nóng lòng có thể một bước lên tiên.

Dù sao nếu Tô Lương có thể tiếp quản công việc trong tay của người trợ lý đó thì cô ta có thể đến bên cạnh Trì Cảnh làm việc nhanh hơn.

Tô Lương không biết nhiều như vậy. Nhưng mà cô chỉ thấy được thái độ của người trợ lý này đối với cô rất tốt.

Cái tốt này không giống như cái tốt lúc trước. Lúc trước cô ấy đã đối tốt với Tô Lương, nhưng bây giờ càng tốt hơn lúc đó nữa.

Người trọ lý thứ hai đó đối với Tô Lương càng tốt thì cô càng yên tâm hơn nữa.

Hiện tại cô cảm thấy công việc của mình ngày càng tốt hơn, càng ngày càng hài lòng.

Trong công việc cần phải tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp hơn. Người nào cũng không nói nhiều nhưng mà hiệu suất làm việc rất cao.

Hơn nữa, thái độ của những người đó đối với cô cũng không sao, tốt hơn nơi cô làm việc trước đây bao nhiêu lần.

Quan trọng hơn, thu nhập của Tô Lương ngày càng cao, đây là điều khiến cô hạnh phúc nhất.

Lợi ích của công ty tốt hơn trước rất nhiều.

Cô mới vào công ty chưa được bao lâu thì vừa hay có lễ, công ty còn phát quà và phiếu mua sắm nữa.

Tô Lương vốn tưởng rằng mình đến đây chưa bao lâu, hẳn là không có những thứ này. Nhưng không ngờ khi bộ phận nhân sự thông báo cô đến nhận thì lại đầy đủ.

Cô cũng không biết mình có những đãi ngộ đó là vì bản thân mình là trợ lý của Trì Cảnh.

Trước đây ở công ty cũ chưa bao giờ cô được những thứ như vậy.

Lúc trước những người làm việc lâu trong công ty cũng không có đãi ngộ như vậy.

Tất cả các phúc lợi của công ty trước đây của cô đều được trả cho nhân viên tùy theo số năm.

Tô Lương mừng rỡ, buổi tối lúc về thì cô còn xách một đống đồ về. Tô Mẫn đã báo một lớp học, cô học vào buổi tối.

Cô về nhà mỗi ngày sau bữa tối.

Gần đây trạng thái của Tô Mẫn càng ngày càng tốt hơn. Cô còn cảm thấy hình như trong cuộc sống mình đã có được một mục tiêu rõ ràng.

Tô Lương thích cuộc sống hiện tại và cảm thấy rất mãn nguyện.

Cô đặt đồ lên bàn cà phê, rồi vào bếp nấu mì.

Sau khi thay đổi nơi ở, toàn bộ cuộc sống cảm thấy khác với trước đây, và nó thực sự cảm thấy giống như một bước nhảy vọt về vật chất.

Sau khi Tô Lương nấu cơm xong, cô ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn, cho dù chỉ có một mình cô cũng không cảm thấy cô đơn.

Có thể là cô có tâm lý tốt nên dù có làm gì cô cũng không cảm thấy lo lắng, hay tức giận gì cả.

Ăn được nửa bữa, điện thoại di động của cô đổ chuông. Tô Mẫn gửi một tin nhắn đến, nói rằng cô ấy đã tan học rồi, cô hỏi Tô Lương có muốn ăn gì không, lúc về thì cô sẽ tiện đường mua về cho Tô Lương luôn.

Tô Lương lập tức gọi điện thoại đến, Tô Mẫn nhanh chóng trả lời, mang theo nụ cười, “Nghĩ được mình muốn ăn gì chưa? À mà em ăn gì chưa? Em có cần chị mua về cho một phần hay không? “

Tô Lương vội vàng nói: “Không cần đâu ạ. Bây giờ em đang ăn tối luôn này. Chị không cần mua cái gì nữa đâu, chỉ cần gọi xe mà về là được rồi. Đừng có ở ngoài đi bộ nữa.”

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy bên chỗ Tô Mẫn hình như quay đầu sang nói chuyện với ai đó.

Tô Lương dừng lại và không nói. Sau đó cô liền nghe thấy ai đó nói gì với Tô Mẫn nữa thì phải.

Tô Mẫn ừ ừ hai tiếng và nói với những người khác, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi cho cô. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng qua đó nhé.”

Người đó lại nói cái gì nữa thì phải, Tô Mẫn không nói gì cả. Qua một lúc nữa Tô Mẫn mới nói chuyện với cô lại “Thật sự em không muốn ăn gì sao? Đồ ăn vặt cũng không ăn à? Để chị mua về cho em một chút nhé. “

Tô Lương nói không cần cái gì cả. Và cô còn bảo Tô Mẫn phải chú ý an toàn khi đi về.

Bây giờ bên ngoài trời đã tối. Một người phụ nữ như Tô Mẫn mà ở ngoài thì thật sự có chút không an toàn.

Có vẻ Tô Mẫn không quan tâm chuyện đó lắm, “Cứ yên tâm đi, chị biết mà. Em đừng có lo lắng cho chị nhé, chị sẽ về ngay đây.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại đi. Tô Lương nhanh chóng ăn xong mì. Sau đó cô ấy còn thu dọn vệ sinh trong phòng một chút. Tiếp đó cô ngồi dựa vào ghế sô pha để xem ti vi.

Nói là đang xem ti vi nhưng thực ra cô chẳng xem được cái gì cả, cô chẳng có tâm trạng gì cả.

Điều cô nghĩ trong đầu là nội dung công việc ban ngày của ngày hôm nay, xem lại tất cả tài liệu đã biên soạn trong ngày hôm nay, xem có điều gì bỏ sót không.

Con người cô cũng không có gì sở trường cả, nhưng mà cô chỉ được cái rất cẩn thận.

Nếu không thì những việc hỗn tạp như hồi trước thì không đủ cẩn thận thì sẽ không thể nào có thể tiếp tục làm mãi như vậy.

Sau khi nghĩ lại, cô thấy mình không có vấn đề gì nên Tô Lương cũng lấy điện thoại của mình ra.

Hôm nay Tôn Triển có gọi điện cho cô. Lúc đó cô đang bận, nhưng nói thật, cho dù không bận, cô cũng không muốn trả lời cuộc gọi của Tôn Triển.

Đồ khốn nạn Tôn Triển đó đúng là. Có những lúc mà cô tức đến nỗi cắn răng cắn lợi còn muốn cho anh ta một bạt tai.

Lúc mới biết Tôn Triển ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ, thì cô cũng nghĩ đến việc mình sẽ đến nhà của anh ta để đánh cho anh ta một trận. Nhưng Tô Mẫn lại không đồng ý.

Con người của Tô Mẫn rất mềm lòng, tính khí của cô cũng rất mềm dẻo. Thực ra con người như Tôn Triển khi kết hôn xong thì đã lộ ra bản chất thực của mình.

Phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi anh lâu như vậy. Chỉ là Tô Mẫn dễ nói chuyện quá nên mới bị anh ta dỗ đến lần này đến lần khác, cô đã bị anh ta che mắt lâu như vậy.

May mắn thay lần này cô còn giữ được thể diện cuối cùng. Không bị người đàn ông đó che mắt nữa, cô không còn nhẫn nhịn sự lừa gạt của người đàn ông đó nữa.

Tô Lương ngồi đợi như vậy một lúc thì Tô Mẫn liền trở về nhà. Dù cho Tô Lương nói không ăn gì nhưng Tô Mẫn vẫn có mua một ít đồ ăn vặt về cho cô.

Cô ấy đi vào và thay giày, cô cầm theo những thứ đã mua và ngồi trên ghế sô pha, “Nhìn xem này, đều là đồ ăn vặt hết. Em xem mình thích ăn cái gì thì cứ lấy mà ăn nhé.”

Tô Lương đi tới lật đi lật lại, sau đó cầm một cái hộp lên nhìn chằm chằm, “Chị mua những thứ này ở đâu vậy?”

Tô Mẫn nhìn qua mấy lần, sau đó do dự và nói, “Những thứ đó chị mua ở trước cửa cửa siêu thị đấy, chị có mua thêm vài thứ ở bên đó nữa.”

Tô Lương cầm hộp lên xem kỹ, sau đó quay đầu nhìn Tô Mẫn, “Những thứ này trong siêu thị cũng có bán hay sao?”

Những thứ này thoạt nhìn đều là đặc sản địa phương, căn bản không phải là đồ của thành phố này.

Mặc dù Tô Lương chưa bao giờ đi đến siêu thị gần khu chung cư mà cô vừa ở nhưng cô biết đại đa số siêu thị ở đây sẽ không có những thứ này.

Những thứ như này chỉ dùng để đi tặng người khác mà thôi. Chỗ này chắc sẽ không có đâu.

Chắc là người nào đó đem đặc sản địa phương đến đây để tặng quà đó mà.

Tô Mẫn nhìn vào món đồ đó rồi cô lại quan sát vẻ mặt của Tô Lương. Không khí có chút ngượng.

Tô Lương quá hiểu chị gái mình, cô ấy sẽ biểu hiện như vậy khi mà cảm thấy chột dạ.

Tô Lương quay đầu nhìn Tô Mẫn nhướng mày, vẻ mặt hiển nhiên mang theo vài phần hỏi han, “Vậy nên rốt cuộc đây là cái gì? Chị không đến siêu thị phải không, món đồ này là ai tặng vậy?”

Tô Mẫn hít một hơi thật sâu và chỉ có thể nói sự thật, “Em nói một người con gái như em sao lại tinh ranh như vậy chứ? Ngay cả cái này cũng nhìn ra được, cũng tài đấy”

Cô ấy nói, “Đây là quà của một người cùng học chung với chị. Anh ấy đem một số đặc sản quê hương của anh ấy đến để cho bọn chị mỗi người một ít. Cũng không có chuyện gì to tát hết đấy.”

Tô Lương đối với này đó có chút bối rối, “Anh ta lấy những đồ đã bóc nhãn mác này cho chị à?”

Nói xong, cô ấy đi đến túi đồ ăn vặt mà Tô mẫn mua về lật đi lật lại. Trời ơi, không ngờ trong đó lại nhiều thứ như vậy.

Chắc là cũng không phải chỉ phân cho cô ấy một chút đó thôi đâu. Xem ra đây là một cái hộp đầy đủ luôn, nhưng lại bị Tô Mẫn mở ra và đổ những thứ trong hộp đó ra. Cũng không hiểu vì sao Tô Mẫn lại đổ chúng ra nữa. Cô ấy đúng thật là khó hiểu mà.

Hoặc có thể cô đổ ra như thế để tỏ vẻ như rất nhiều thứ, những thứ này cũng chắc đáng giá hai ba trăm gì đó.

Tô Lương nhìn lại Tô Mẫn thêm một lần nữa, vẻ mặt của cô liền biến thành bộ dáng muốn cười nhưng không cười.