Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1376: Hẹn đi ăn



Giọng nói của Tô Mẫn vẫn không khỏi mang theo chút tò mò, “Vậy thì em nói xem, vừa nãy hai đứa gặp mặt đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tô Lương dựa vào lưng sô pha, trước tiên cô thở dài một hơi, “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ chào hỏi nhau bình thường thôi.”

Sau đó, Trì Cảnh lại nói với Tô Lương là con người Ôn Minh Khải cũng không tồi. Và anh ấy trông có vẻ muốn tác hợp cho hai người họ lắm.

Bây giờ Tô Lương nghĩ đến giọng điệu và phong thái của Ôn Minh Khải lúc đó thì trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Chính là vô cùng kháng cự chuyện này.

Tô Mẫn nghiêng người về phía cô, “Anh Trì cũng cảm thấy con người của anh Ôn cũng không tồi phải không?”

Sau khi nói xong cô ấy còn chậc chậc thêm vài tiếng, như thể không che đậy suy nghĩ của mình chút nào”Vốn dĩ chị còn tường anh Trì ghen tuông gì nữa chứ.”

Cô có vẻ hối hận nhưng cô vẫn nói: “Như thế này cũng được. Dù sao thân phận của chúng ta và anh Trì khác nhau một trời một vực. Làm sao chuyện này có thể thành được chứ, không có vướng mắc về chuyện cảm tình là được thôi.”

Cô quay đầu nhìn Tô Lương, “Anh Trì cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, con mắt nhìn người của anh ấy chắc cũng chuẩn lắm. Nếu như anh ấy đã nói được thì chắc con người của anh Ôn này cũng tốt lắm đấy.”

Sau đó cô kìm nén giọng nói, mang theo vài phần thảo luận, “Hay là em cứ thử tiếp xúc với anh Ôn thử xem. Bây giờ chị cũng không thể nói đúng suy nghĩ của anh ta đối với em. Nhưng chị cứ thấy hình như anh ấy có ý với em về phương diện tình cảm đấy.”

Trước đây, Tô Mẫn cho rằng Trì Cảnh có chút tình ý với Tô Lương. Nhưng bây giờ kết quả Trì Cảnh lại nói mình đánh giá rất cao về Ôn Minh Khải. Vậy nên điều này chứng minh được trước kia Tô Lương đã nhìn sai người rồi.

Bây giờ cô cũng không dám chắc Ôn Minh Khải trong mắt mình có đúng như hiện thực hay không nữa.

Cô chỉ đưa ra đề nghị, “Anh Ôn còn độc thân. Anh ấy đã từng nói chuyện này rồi. Hay là em cứ thử xem đi, không quản là anh ấy có ý với em hay không, cứ xem nhân cách trước đã.”

Tô Lương nhíu mày, cô thật sự không có một chút hứng thú gì với Ôn Minh Khải.

Nhưng mà không biết tại sao trong lòng cô lại nén một nghi hoặc. Trì Cảnh nói anh ta tốt, vậy cũng có thể là anh ta tốt thật.

Suy nghĩ của Tô Lương bây giờ có chút lộn xộn, cô không thể nói thẳng ra ngay lập tức, vì vậy cô chỉ có thể nói: “Vậy thì hãy để em xem xét chuyện này lại đã.”

Sau đó cô quay lại nhìn Tô Mẫn, “Gần đây, chị và anh A Húc đó như thế nào rồi? Quen biết nhau có được không?”

Khi cô hỏi xong thì Tô Mẫn có chút ngượng ngùng, “Trời ơi, có cái gì mà được hay không chứ. Hai bọn chị chỉ là bạn bè mà thôi. Em đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Tô Lương cong cong khóe miệng, “Sao lúc chị hóng chuyện của em thì không nghe em giải thích vậy? Em nói với chị nhé, em không quản nhiều vậy đâu. Dù sao trong mắt của em, người ta đã có suy nghĩ với chị rồi đấy. Chị có giải thích nhiều hơn cũng vô ích thôi. “

Nói xong, Tô Lương đứng dậy, duỗi eo trước sau đó đi về phía phòng của mình, “Em đi ngủ trước đây. Chị cũng ngủ trước đi nhé.”

Tô Mẫn khựng lại vài lần, rõ ràng là cô còn có chuyện muốn nói với Tô Lương.

Tô Lương dừng bước chân mình lại, quay đầu nhìn cô, “Chị còn có chuyện gì hay sao?”

Tô Mẫn mím miệng, vẻ mặt có chút do dự, mấy giây sau mới nói: “Đúng thật là có chuyện đấy, chị có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em.”

Tô Lương quay lại, đối mặt với Tô Mẫn, và đang chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.

Tô Mẫn nói: “Chính là chị có một cơ hội. Có thể là phải đi ra ngoài để làm công việc. Nhưng chị vẫn chưa nghĩ kĩ, vậy nên vừa hay muốn nghe xem ý kiến của em như thế nào.”

Thông thường, nếu Tô Mẫn đã tìm được một công việc, cô ấy chắc chắn sẽ không do dự như vậy.

Như vậy cũng chứng tỏ cô ấy không tự tìm việc mà là do ai đó đã giới thiệu.

Tô Lương hỏi: “Là A Húc giúp chị tìm việc à?”

Tô Mẫn có vẻ rất ngạc nhiên, cô trợn to hai mắt, “Ngay cả cái này mà em cũng biết à? Em có phải là thầy bói không vậy?”

Tô Lương mỉm cười, thật ra, bất kể ai tìm việc giùm thì hãy thử nếu có cơ hội.

Cũng giống như cô và Trì Cảnh, trước đây hai người cũng không phải bạn bè thân thiết gì. Nhưng mà Trì Cảnh cũng giúp cô đến thế, từ đó cô cũng từ từ tiếp nhận tình cảm của đối phương mà thôi.

Đôi khi, chúng ta cũng đừng cần thể diện quá.

Sau đó Tô Lương nói với Tô Mẫn rằng: “Chị cũng có thể thử xem. Lúc trước chị toàn ở nhà lo toan việc nhà, cũng từ đó mà đã thoát ly xã hội khá lâu. Bây giờ có người giúp chị tìm được việc, phải từ từ gia nhập lại xã hội. Đây cũng là một cơ hội không tồi lắm. “

Tô Mẫn liếm môi tỏ vẻ do dự, “Chị còn tưởng em sẽ khuyên chị suy nghĩ kĩ lại.”

Tô Lương quay người đi về phía phòng ngủ của mình, đồng thời nói: “Cũng không phải việc kết hôn. Có mỗi chuyện này thôi nên suy nghĩ làm gì chứ. Nếu làm được công việc gì thì cứ làm thôi, không làm được thì từ chức thôi. Cái này chỉ đơn giản thế thôi. “

Tô Mẫn hóa ra có chút do dự, quan hệ giữa cô và A Húc quả thực có chút mập mờ.

A Húc nói đã giúp cô tìm việc, trong lòng cô vẫn còn có chút chưa quyết định được, cô luôn cảm thấy lúc này đồng ý, hai người càng thêm rối rắm.

Bây giờ, sau khi nghe Tô Lương không đặt nặng vấn đề này lắm nên cô cảm thấy nghĩ suy nghĩ trước kia chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi. Tô Lương cũng suy nghĩ cho chị mình nhiều, lo nghĩ cho cuộc sống sau này của chị mình.

Tô Mẫn mỉm cười, Tô Lương cũng đã đi tới cửa phòng, cô ấy lớn tiếng nói: “Được rồi, vậy thì ngày mai chị sẽ qua đó xem. Có lẽ là sáng ngày mai chị cũng đi ra ngoài cùng giờ với em đấy. Buổi trưa thì không có cách nào để ăn cơm cùng nhau rồi. “

Tô Lương đứng ở cửa nói cái gì đó, sau đó nói: “Tiếp theo đây thì công việc của em cũng rất bận. Buổi trưa cũng không biết có thời gian trở về nhà hay không nữa. Nếu tìm được một công việc thì ít nhất có thể giết được thời gian, cũng sẽ không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác nữa. “

Nói xong cô ấy lại nói: “Được rồi, chị ngủ sớm đi. Ngày mai còn đi làm nữa, tối nay đừng thức khuya nữa đấy.”

Tô Mẫn nói được. Hai người họ cũng chỉ nói chuyện đến đây. Tô Lương đóng cửa phòng của mình lại, cô thay áo quần rồi đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Cô thấy trong lòng mình có chút không ổn, vì cô không hiểu có chuyện gì, rất lộn xộn và khó chịu. Có thể là vì suy nghĩ quá nhiều vậy nên mới gây ra nhiều cảm giác như vậy.

Trước đây Tô Lương cảm thấy cô không phải là người giả tạo gì. Cô chỉ cần có công việc ổn định, thu nhập ổn định thì cuộc sống của cô sẽ không còn phiền phức nữa.

Nhưng bây giờ thì khác, khi không còn áp lực kinh tế thì mọi người sẽ nghĩ theo hướng khác. Đúng thật là đời người quả thật không lường trước được, và có quá nhiều điều để suy nghĩ. Khi có được cái này thì con người ta sẽ nghĩ đến vấn đề khác.

Tô Lương đứng bên cửa sổ hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, đi ra ngoài tắm rửa, sau đó cô chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô nhớ ra mình đã nói gì với Trì Cảnh khi xuống xe. Vì vậy cô lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Ôn Minh Khải.

Cô ấy không đề cập hôm nay chuyện mà bọn họ gặp mặt. Cô ấy chỉ hỏi Khải ngày mai cô ấy có rảnh không và muốn hẹn đi ăn một bữa.

Ôn Minh Khải nhanh chóng gọi tới, giọng của anh ấy có chút tươi cười, “Tôi có thời gian. Nếu có thời gian, ngày mai tôi có thể đón cô ở cửa công ty.” . Chính chủ, rủ bạn đọc chung ~ Tr𝖴𝗆Truy𝒆n.vn ~

Tô Lương nói được, sau đó nói thêm thời gian, “Lúc này tôi cũng đã tan làm, đến lúc đó thì tôi sẽ ở cửa công ty đợi anh.”

Ôn Minh Khải cười cười và nói, “Được.”

Tô Lương vốn tưởng rằng anh nói xong nên muốn cúp điện thoại, không ngờ Ôn Minh Khải lại đột nhiên hỏi: “Người hôm nay mà đã đi ăn với cô là cậu hai nhà họ Trì hay sao?”

Tô Lương có chút ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại nhận ra Trì Cảnh, “Đúng vậy, anh ấy là sếp của tôi.”

Ôn Minh Khải nói: “Lúc trước trong một bữa tiệc tôi đã từng gặp mặt anh ấy. Nhưng chẳng qua chỉ thấy mặt nhau thôi, hôm nay tôi thấy anh ấy có chút quen quen. Vậy nên ngay ánh mắt đầu tiên tôi mới không nhận ra.”

Anh ấy có thể gặp được Trì Cảnh. Xem ra Ôn Minh Khải không giống như trong trí tưởng tượng của cô.

Nhưng Tô Lương cũng không hỏi nhiều như vậy, cô không tò mò chuyện của người khác, cũng không thích hỏi thăm chuyện của người khác.

Vì vậy, cô ấy chỉ ồ một tiếng mà thôi.

Sau đó Ôn Minh Khải lại nói: “Đã muộn, cô đi ngủ sớm, ngày mai chũng ta gặp lại.”

Sau khi Tô Lương nói được thì bọn họ mới cúp máy.

Cô đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, trong lồng ngực vẫn còn cảm giác khá khó chịu.