Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1397: Cũng chính là cám dỗ không đủ



Bà cụ còn hỏi Ôn Minh Khải là con cái nhà ai, bà vừa nhìn liền nhận ra anh ta có chút khác biệt.

Có lẽ không phải con nhà bình thường.

Trì Cảnh giới thiệu thân phận của Ôn Minh Khải, bà cụ có chút ngạc nhiên, “Ôi, cháu là con nhà họ Ôn à, ông nội cháu có khoẻ không?”

Bà hỏi như thế liền chứng tỏ bà quen biết ông cụ nhà họ nhà Ôn.

Thái độ của Ôn Minh Khải đối với bà cụ đặc biệt cung kính, “Cũng không tốt mấy, hai ngày trước đến bệnh viện một chuyến, tuy rằng không phải bệnh gì lớn, nhưng ở lại bệnh viện gần một tuần lễ, trạng thái không có cách nào so với lúc trước được.”

Bà cụ thở dài một hơi, “Lớn tuổi chính là như vậy, chẳng qua cũng không tệ rồi, đám người già như chúng ta khoẻ mạnh còn sống cũng không được mấy người.”

Bà giống như là nhớ tới cái gì, liền nói, “Bà còn nhớ rõ lúc còn trẻ có cùng ông ấy ăn qua một bữa tiệc.”

Bà cười ha hả, “Lúc đó chưa sống sướng như thế này, chỉ là ăn cơm nhà thôi, ông nội của A Cảnh cùng ông nội cháu cùng ngồi uống rượu, qua lại không nhiều, nhưng những chuyện này bà đều nhớ rõ.”

Ôn Minh Khải khẽ gật đầu, “Hoá ra là như vậy.”

Bà cụ thở một hơi thật dài, “Cùng nhau đi, người bên cạnh đổi một đợt lại một đợt, năm đó những người kia còn khoẻ mạnh, tính ra cũng đều rất nhiều năm chưa gặp lại rồi.”

Trì Cảnh vỗ vỗ lên tay bà cụ, bà cụ nhìn anh cười, “Cho nên có đôi khi cứ nghĩ, thật ngưỡng mộ các cháu, nếu bà có thể trẻ lại mười mấy tuổi thì tốt biết bao nhiêu, không dám mơ xa có thể trở lại độ tuổi của các cháu, lại để cho bà trẻ lại mười mấy tuổi, bà liền thỏa mãn rồi.”

Giọng điệu của bà cảm khái, làm cho Tô Lương ngồi ở bên cạnh trong lòng còn có chút chua xót.

Cô có lúc cảm thấy đời người không thú vị, giống như vừa nhìn liền có thể nhìn thấy điểm cuối.

Vẫy vùng chìm chìm nổi nổi trong nhân gian mấy lần mười năm cũng không biết đến rốt cuộc là vì điều gì.

Nhưng mà bây giờ nghe bà cụ nói như vậy, cô đột nhiên đã cảm thấy mình trước đó thật là nông cạn.

Thời gian mà cô cảm thấy không có ý nghĩa là thứ người khác cầu mà cầu không được.

Lại ngồi ở phòng khách hàn huyên một hồi, bà cụ giữ bọn họ ở lại nhà ăn cơm trưa, phòng bếp bên kia đã bắt đầu bận rộn.

Tô Lương nhưng thật ra là không có ý định ở lại chỗ này quá lâu, dù sao trong lòng cô còn mang theo chuyện hôm nay nhận lời Ôn Minh Khải đi ra ngoài chơi mà.

Nhưng mà bà cụ mở miệng, cô gần như lại không có cách nào từ chối.

Cô có chút ái ngại quay đầu nhìn sang Ôn Minh Khải.

Ôn Minh Khải hẳn là hiểu ý cô, nở nụ cười với cô.

Bà cụ thành tâm mời như thế, đối với Ôn Minh Khải mà nói, anh cũng không cách nào từ chối.

Trì Cảnh ở một bên đều đem những tương tác của hai người đặt trong tầm mắt, sau đó anh dời ánh mắt sang chỗ khác.

Anh cũng không phải tức giận, cũng không có cái gì đáng để tức giận, chính là cảm thấy có chút bực bội.

Trước đó anh thử điều tra Ôn Minh Khải, là dùng góc độ lo lắng cho Tô Lương mà điều tra. Nhưng mà trên người Ôn Minh Khải này thật đúng là rất sạch sẽ, chí ít anh không có tra ra vấn đề gì.

Vốn dĩ anh còn có một chút yên tâm, nhưng mà nhìn dáng vẻ Ôn Minh Khải không có việc gì cũng xun xoe lôi lôi kéo kéo Tô Lương, anh đột nhiên lại cảm thấy nhìn không quen.

Người đàn ông này cả một bộ dáng già đời, khó mà đảm bảo có một số việc anh sở dĩ không điều tra được, là đối phương che giấu mất rồi.

Anh đối với Ôn Minh Khải thật đúng là không yên lòng.

Cố Tư đợi một hồi đột nhiên đưa con cho Trì Cảnh, “Đây cậu ôm đi, tiểu tử thúi nhà tôi cứ nhìn cậu hoài, chắc là muốn để cậu ôm rồi.”

Nhóc con đúng là nhìn chằm chằm Trì Cảnh miết, còn mở to miệng chảy nước miếng cười hì hì.

Trì Cảnh bị doạ giật mình, anh làm gì ôm qua em bé, anh đến cả giỡn với trẻ con cũng không biết.

Đứa bé đặt ở trên tay anh, cả người anh liền cứng lại, không biết nên làm thế nào mới được.

Cố Tư ở bên cạnh bật cười, quay đầu nhìn sang Tô Lương, “Cô có nhìn thấy giám đốc Trì của các cô chân tay hoảng loạn thế này bao giờ chưa?”

Tô Lương thật đúng là chưa thấy qua.

Cô nhìn chằm chằm Trì Cảnh, Trì Cảnh rõ ràng là chân tay luống cuống, thậm chí sắc mặt cũng thay đổi.

Cô có một chút nhịn không được, phốc một tiếng bật cười.

Trì Cảnh nghe thấy tiếng cười của Tô Lương, đưa mắt nhìn cô cô, sau đó xụ mặt, “Cười cái gì? Mau qua đây, cho cô ôm em bé một lát.”

Tô Lương cũng chưa ôm em bé, nhưng cô không có sợ hãi như Trì Cảnh, cô thật sự liền đi tới bên cạnh Trì Cảnh, đưa tay ra với nhóc con.

Nhóc con rất nể mặt, đưa tay bắt lấy cánh tay Tô Lương, uốn éo người muốn cô ôm.

Tô Lương đem đứa bé ôm vào trong lòng, rất ngạc nhiên, nhóc con này mềm mềm mũm mĩm.

Đứa bé nhìn cô chằm chằm, toét miệng lại cười hi hi.

Bắt đầu từ lúc bọn họ trở về nhìn thấy nhóc con này, nhóc gần như vẫn luôn cười, thật sự là tính khí tốt vô cùng.

Tô Lương ngồi sang một bên, đem nhóc con đặt ở trên đùi, nhóc con ngồi trên đùi cô dựa vào cánh tay của cô, bàn chân nhỏ lại bắt đầu đạp a đạp.

Trì Cảnh trông thấy hình ảnh như vậy, nói không được trong lòng là cảm giác gì, giống như là có một chút xúc động, cũng giống như là có một chút kinh ngạc.

Tô Lương cho tới bây giờ cũng chưa đối xử dịu dàng với ai như thế, chí ít trong ấn tượng của anh thì không có.

Con người của cô quá lạnh lùng, cứ thế Trì Cảnh căn bản không nghĩ ra được cô làm mẹ sẽ là dáng vẻ gì.

Nhưng bây giờ trông thấy cô ôm em bé, khí chất trên người cũng mềm yếu hơn, trên mặt cũng không tự chủ mang theo nụ cười.

Tô Lương như thế khiến trái tim Trì Cảnh đập có chút nhanh.

Có thể là do so sánh xung đột, khiến anh có chút xúc động.

Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Cảnh, sau đó có chút không nhịn được cong khoé môi lên.

Sau đó cô quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên làm sao không biết trong lòng Cố Tư nghĩ gì, anh có chút bất đắc dĩ, cô cứ thích xen vào chuyện của người khác.

Thật ra liên quan tới chuyện Trì Cảnh tìm không tìm bạn gái, kết hôn hay không, Trì Uyên thật sự lười xen vào.

Nhất là trước đó giữa hai người Trì Cảnh và Cố Tư còn có một chút gút mắc.

Anh đối với nhà bên kia ít nhiều sẽ có một chút mâu thuẫn.

Nhưng mà Cố Tư người này giống như một chút trí nhớ cũng không có, cô cũng không sợ mình xen vào nhiều chuyện, cuối cùng lại bị oán trách.

Tô Lương ôm đứa bé chơi một hồi, Tô Mẫn nhịn không được, ôm lấy đứa bé.

Cô rõ ràng thuận tay hơn so với Tô Lương một chút.

Nhóc con cũng không kiếm chuyện, Tô Mẫn ôm nó, nó còn dụi vào trong lòng Tô Mẫn, nói chung với ai cũng hợp.

Phòng bếp bên kia một lát sau tới thông báo có thể ăn cơm, Cố Tư ôm đứa bé giao cho người làm, sau đó gọi mọi người đến phòng ăn.

Tô Lương làm gì nhìn thấy qua trong nhà có người làm, ăn cơm còn có đầu bếp làm xong bưng tới.

Có thể đây chính là nhà giàu chân chính.

Cô trước kia cảm thấy mình cũng thường xuyên cùng giám đốc ra ngoài xã giao, xem như thấy qua sự đời.

Nhưng mà bây giờ mới phát giác được những sự đời trước kia cô thấy qua, thật ra tất cả đều là giỡn chơi cho vui.

Tô Lương được sắp xếp ngồi bên cạnh Trì Cảnh, Ôn Minh Khải ngồi ở bên cạnh Tô Mẫn, bốn người hai đối hai.

Trì Uyên có chút nhịn không được chồm sang bên cạnh lỗ tai Cố Tư, “Em làm vậy cũng lộ liễu quá rồi.”

Chỗ ngồi là Cố Tư sắp xếp, cô không che giấu ý muốn gán ghép Trì Cảnh cùng Tô Lương chút nào.

Cố Tư cười một tiếng, sau đó cũng quay đầu chồm sang bên cạnh lỗ tai Trì Uyên, “Em chính là cố ý đó.”

Có những chuyện không cần thiết làm trong âm thầm, bằng không những người này đều không hiểu.

Cô chính là muốn biểu hiện rõ ràng một chút, chọc thủng tầng giấy dán cửa sổ kia.

Bởi vì hôm nay khách tới, làm rất nhiều đồ ăn, trên bàn bày một đống lớn.

Có rất nhiều đồ ăn đều là Tô Lương thấy cũng chưa thấy qua.

Lúc ăn cơm bà cụ cũng không căng thẳng, vẫn kéo bọn họ trò chuyện.

Nhìn ra được bà cụ cũng là vui vẻ, nhà họ Trì quá lớn, ngày nào cũng có mấy người, thật ra vô cùng chán chường.

Khó khăn lắm mới náo nhiệt một chút, bà cụ tất nhiên cũng vui vẻ.

Trì Cảnh không nhiều lời, phần lớn thời gian đều là những người khác đang tán gẫu.

Tô Lương tranh thủ nhìn Trì Cảnh một cái, người này nhìn cũng không giống đang giận, chỉ là cảm xúc rất tuột dốc.

Cô lại có chút nhịn không được, “Sao anh lại giống như không được vui vậy?”

Trì Cảnh ngây người một chút, đè thấp giọng, “Có sao, cô nhìn lầm rồi, tôi không hề không vui.”

Tô Lương vội nói, “Hôm nay anh cứ luôn xụ mặt.”

Anh đúng là vẫn luôn xụ mặt, bản thân Trì Cảnh cũng biết, anh không hề không vui, nhưng anh cũng không vui.

Trì Cảnh không nói gì, thu ánh mắt lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tô Lương âm thầm thở dài một hơi.

Lúc cô mới quen biết Trì Cảnh, thái độ Trì Cảnh đối với cô cũng không ra sao.

Lúc đó Trì Cảnh thậm chí đối với cô sẽ rõ hiển biểu hiện ra không có kiên nhẫn, nhưng không giống như bây giờ, khiến cô cảm thấy bầu không khí đặc biệt bị đè nén.

Không kiên nhẫn thế nào đi nữa, trạng thái của Trì Cảnh vẫn là bình thường.

Nhưng bây giờ anh thế này giống như là trong lòng kìm nén rất nhiều chuyện, làm cho Tô Lương cũng rất phiền.

Cố Tư ở bên cạnh tranh thủ hỏi Tô Lương, “Cô Tô vẫn luôn không tìm bạn trai, là không có gặp được người phù hợp sao?”

Tô Lương ngẩn người, sau đó nói, “Gần như là vậy.”

Cũng tính là không gặp được người phù hợp a, cô nói cô không muốn tìm, khẳng định cũng là không có người khiến cô động lòng.

Tô Lương cũng hiểu rõ ý nghĩ của chính mình, nếu như thật sự có người phù hợp, cái gì mà không muốn tìm, khẳng định cũng muốn nắm tay một người khác.

Người mà đều là như thế, cũng chính là cám dỗ không đủ, cám dỗ đủ rồi, những nguyên tắc tào lao trước kia cũng sẽ vứt ra sau đầu.