Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1405: Cố ý



Tô Lương chưa nhìn thấy Trì Cảnh, cô đứng ở phía sau người đồng nghiệp, khó khăn che giấu bản thân.

Chờ đến khi thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ trong lòng cô vẫn còn tức giận, nhưng nghĩ đến Trì Cảnh vừa rồi đến phòng làm việc, cả quá trình nói chuyện với mình đều hạ thấp tư thái, nỗi tức giận này lại không còn nhiều như vậy nữa.

Thang máy đi xuống rồi dừng lại, Tô Lương chờ người khác đều đã rời khỏi rồi mới đi ra.

Trước tiên cô liếc mắt về phía thang máy, thang máy kia cũng đang đi xuống.

Cô vội vàng đi ra bên ngoài.

Đi được một đoạn cô liền nghe thấy thang máy phía sau ting một tiếng, sau đó là âm thanh cửa thang máy chầm chầm mở ra.

Tiếp theo đó truyền đến âm thanh đồng nghiệp bên trong tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau cười hihi haha.

Cô biết Trì Cảnh đi thang máy xuống cùng những người này.

Tô Lương không quay đầu, bước chân cũng không quá nhanh, đi thẳng ra cửa lớn.

Ban đầu là muốn gọi xe về nhà, nhưng Tô Lương vừa mới đi ra cửa đã nghe thấy có người gọi mình: “A Lương.”

Tô Lương ngạc nhiên, theo giọng nói đó nhìn qua, liền nhìn thấy Ôn Minh Khải.

Cô sửng sốt, bởi vì căn bản không hề hẹn với Ôn Minh Khải, người này sao lại đột nhiên tới công ty.

Cô chầm chậm đi về chỗ Ôn Minh Khải: “Anh Ôn sao lại đến đây?”

Ôn Minh Khải à một tiếng, nhìn về phía tòa nhà công ty ở đường đối diện: “Công ty bạn tôi ở đây, vừa rồi đến công ty cậu ta xem một vòng, ra ngoài đúng lúc thấy chỗ các cô tan làm, nên đợi ở đây một lát.”

Tô Lương nhìn sang bên kia, công ty đối diện tình hình như thế nào, cô hoàn toàn không biết.

Cô là người không hay để ý đến chuyện bên ngoài.

Tô Lương gật gật đầu.

Ôn Minh Khải nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Tô Lương chần chừ một lát, thật ra cô có thể không cần Ôn Minh Khải đưa về.

Nhưng Ôn Minh Khải cũng đã đến đây rồi, người đã đứng ở đây, cô lại nói không cần đưa về, cũng có vẻ như cũng không được ổn lắm.

Cho nên mặc dù ngoài mặt biểu hiện do dự vô cùng rõ ràng, cuối cùng Tô Lương vẫn ừ một tiếng, nói cảm ơn.

Cô cùng Ôn Minh Khải lên xe, lúc lái xe rời đi, Tô Lương theo phản xạ quay đầu lại nhìn về phía cửa công ty.

Kết quả cô vừa liếc qua đã nhìn thấy Trì Cảnh.

Trì Cảnh đứng ở cửa công ty, rõ ràng cũng đang nhìn theo phương hướng cô rời đi.

Tô Lương không hiểu vì sao bản thân đột nhiên cảm thấy chột dạ, giống như làm chuyện xấu gì đó bị người ta tóm được.

Cô vội vàng thu hồi lại tầm mắt, hít sâu một hơi, để cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại thì có gì đâu chứ, không phải chỉ là cô ngồi xe của bạn bè mình rời đi, thế này cũng không được xem là chuyện gì khiến cho người ta chột dạ.

Xe rời đi, cho đến khi kính chiếu hậu cũng không thể nhìn thấy hình ảnh ở cửa công ty nữa, Tô Lương mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Minh Khải không phát hiện được nhiều như vậy, cười hỏi cô: “Hay là gọi chị cô ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tôi còn chưa biết tối nay đi đâu ăn, không muốn về nhà lắm.”

Tô Lương có hơi quanh co: “Chị tôi hẳn là đã nấu cơm xong rồi, bình thường buổi tối chị ấy về đến nhà trước sẽ nấu cơm xong rồi chờ rôi.”

Tô Mẫn tan làm sớm hơn Tô Lương nửa tiếng, đa số đều là chị ấy về đến nhà sẽ nấu cơm trước.

Ôn Minh Khải rất cố chấp: “Gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem, nếu như chưa nấu cơm thì không cần nấu, nấu xong rồi vậy thì không nói nữa.”

Anh nói như thế thật sự là không cho Tô Lương mượn cớ tìm đường ra.

Tô Lương không còn cách nào lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tô Mẫn, theo như bình thường mà nói, lúc này Tô Mẫn hẳn là đã nấu cơm xong.

Nhưng Tô Mẫn nghe điện thoại, Tô Lương vừa hỏi chị ấy, chị ấy nói chị vẫn chưa nấu, nói hôm nay tăng ca hơi muộn một chút, xử lý xong công việc trong tay, về đền nhà đã khá muộn, vẫn chưa kịp nấu.

Âm thanh trong điện thoại Ôn Minh Khải cũng đã nghe thấy, anh bật cười haha: “Cô xem, đây chính là duyện phận.”

Anh lớn giọng, nói vào điện thoại với Tô Mẫn: “Nếu chưa nấu thì không cần nấu nữa, tôi mời hai người ăn cơm. Chị sửa soạn một chút đi, xe lập tức chạy đến cổng khu chưng cư của hai người.”

Tô Mẫn cũng nghe thấy giọng nói của Ôn Minh Khải, a một tiếng, hỏi Tô Lương: “Em đang ở cùng với anh Ôn à, dọa chị giật cả mình, chị còn đang nghĩ sao đột nhiên lại có giọng nói của đàn ông.”

Tô Lương ừ một tiếng: “Vâng, đúng lúc anh Ôn đi ngang qua công ty của bọn em, tiện thể đưa em về, chị muốn ra ngoài không?”

Hôm nay Tô Mẫn cũng rất mệt mỏi, có thể không nấu cơm cô cũng không muốn nấu, hơn nữa cô cũng không xem Ôn Minh Khải như người ngoài.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy Ôn Minh Khải và Tô Lương quả thật là có một ít khả năng, đại khái là, sau này bọn họ có thể sẽ trở thành người một nhà.

Tô Mẫn nói: “Vậy thì chị không nấu nữa, bây giờ chị sửa soạn một lát, thay quần áo rồi ra ngoài, ở cổng khu chung cư đợi hai người.”

Tô Lương không tiếng động thở dài một hơi, Tô Mẫn sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.

Tiếp theo hai người không nói lời nào, một đường chạy đến cổng khu chung cư, cách một đoạn, bọn họ đã nhìn thấy Tô Mẫn.

Tô Mẫn đứng ở ven đường, đang nghe điện thoại.

Không nghe được cô nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra được khuôn mặt cô tràn đầy ý cười.

Ôn Minh Khải nói: “Người trong điện thoại chắc là A Húc.”

Tô Lương cảm thấy cũng đúng, gật đầu: “A Húc là người như thế nào, hiểu biết của anh về anh ta ấy.”

Ôn Minh Khải suy nghĩ một lát: “Là một người rất yên phận thành thật, nếu như cô không yên tâm lắm, tôi có thể giúp đỡ điều tra một chút.”

Tô Lương ngẫm nghĩ lại cảm thấy thôi, bỏ đi. Chuyện này là chuyện của Tô Mẫn, cô không muốn nhúng tay vào quá nhiều.

Hơn nữa tùy tiện đi điều tra tình hình của người khác cũng không tốt lắm.

Cô liền nói không cần đâu.

Cô nói xong lời này, đúng lúc xe dừng lại ở bên cạnh Tô Mẫn.

Tô Mẫn tranh thủ nói vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó mở cửa lên xe: “Muốn đi đâu ăn vậy, ôi chao, chị đói chết mất.”

Nói xong cô lại hỏi Ôn Minh Khải: “Anh Ôn sao lúc nào cũng trùng hợp xuất hiện ở cửa công ty của em gái tôi vậy, cậu nói là tiện đường, tôi cũng không tin đâu.”

Chị nói như vậy Ôn Minh Khải liền mỉm cười: “Tôi phải nói chị thông minh, vẫn là chị thông minh nha.”

Lời nói này của Ôn Minh Khải gần như chính là ám chỉ anh đều không phải vô tình đến đó, mà là có lòng muốn gặp mặt Tô Lương.

Tô Mẫn bật cười haha, không tiếp tục đâm thủng tầng giấy này nữa, mà nói: “Khen tôi thông minh, tôi cũng cảm thấy tôi rất thông minh.”

Sau đó cô liền đổi đề tài: “Hôm nay ở công ty, bọn họ còn khen tôi, nói công việc trong tay tôi xử lý tương đối nhanh, cũng không mất bao lâu, bây giờ tôi đã hoàn toàn quen thuộc công việc của mình rồi.”

Ôn Minh Khải cũng thuận theo lời nói của cô: “Đây là chuyện tốt.”

Tô Mẫn ừ ừ mấy tiếng: “Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy ra ngoài làm việc là một chuyện rất khó khăn, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là thật thú vị, cũng không kinh khủng như vậy.”

Chủ yếu cũng là trước đây cô chưa từng ra bên ngoài, hơn nữa năng lực bản thân lại không đủ, cho nên thiếu tự tin.

Ôn Minh Khải lái xe đưa bọn họ đến một nhà hàng lâu năm, người cũng rất nhiều. . Chu𝘺ên‎ t𝐫ang‎ đọc‎ t𝐫u𝘺ện‎ {‎ 𝑇‎ 𝐫ùm𝑇𝐫u𝘺ện.V𝑵‎ }

Chắc là Ôn Minh Khải quen biết với ông chủ ở đây, cho nên gọi quản lí đến, nói ra tên một người, quản lý lập tức liền dẫn bọn họ đến phòng bao cuối cùng ở bên trong.

Tô Mẫn ở bên cạnh không nhịn được mà mỉm cười: “Cảm giác đi cửa sau này thật là quá tốt đi, đi đến đâu cũng có người tạo thuận lợi cho mình.”

Chờ đi vào phòng bao, Ôn Minh Khải mới nói: “Ông chủ nhà hàng này trước đây là bạn học của tôi. Trước đây tôi muốn tự mình mở nhà hàng, còn đến đây thảo luận với cậu ta một số bí quyết làm món ăn hiện tại, tôi cho rằng rất đơn giản, thì ra bên trong lại có rất nhiều thứ cần phải học hỏi.”

Thật ra ngành nghề nào cũng đều không dễ làm, nhưng Tô Lương cảm thấy, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Có tiền tất cả đều có thể làm được.

Mặc dù trong mỗi ngành nghề, có rất nhiều thứ rắc rồi, chỉ cần lấy tiền ra thì luôn có thể giải quyết ổn thỏa.

Lúc gọi món quản lý ở bên cạnh giúp bọn họ giới thiệu vài món ăn đặc sắc của nhà hàng.

Tô Lương không có gì bắt bẻ, cũng liền theo đề cử của quản lý.

Tô Mẫn và Ôn Minh Khải lại chọn thêm hai món bọn họ cảm thấy không tồi, sau đó quản lý lui ra khỏi phòng.

Chờ đến khi cửa phòng bao đóng lại, Tô Mẫn lại nói: “Cả ngày hôm nay anh Ôn đều ở bên ngoài sao? Cảm thấy cậu lúc nào cũng có thời gian.”

Ôn Minh Khải dựa lưng vào ghế: “Gần như là vậy, con người tôi ấy à, những thứ khác không nhiều lắm nhưng thời gian thì nhiều, mỗi ngày đều lắc lư ở bên ngoài.”

Thỉnh thoảng bọn anh có lớp học, anh đến đó học vài tiết, nhưng cũng không nghiêm túc.

Anh cũng không muốn mình học thành thạo hay gì, chỉ muốn tìm hiểu tình hình bên trong phòng bếp một chút.

Tô Mẫn cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Chúng tôi ngày ngày thời gian không đủ dùng, cậu thì hằng ngày thời gian lại dư thừa nhiều như vậy, cậu nói xem, ông trời sao lại bất công như vậy.”