Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 146: Tôi là có Trì



Tốc độ lên món ở đây rất nhanh, cảm giác như mới gọi một lúc mà nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng các món ăn lên.

Trì Uyên gọi rất nhiều, có hai người mà anh gọi món ăn đầy nửa chiếc bàn to.

Cố Tư đã cầm đũa đợi sẵn từ lâu rồi.

Cô ăn một miếng đầu tiên, mơ hồ nói, “Anh gọi nhiều vậy, sao thế, tâm tình không được tốt hả?”

Trì Uyên cười châm chọc, Tôi còn tưởng là cô thích như vậy.”

Cố Tư ngẩn người, nghĩ đến ngày ly hôn với Trì Uyên, cô cố tình phát tiết tâm trạng của bản thân mà gọi rất nhiều món.

Thực ra hôm ấy cô chỉ muốn khiến Trì Uyên thấy buồn bực không vui.

Nhưng thực ra, đối với một người không yêu cô, ngày ly hôn chắc hẳn là ngày anh thấy vui sướng nhất.Cô có làm gì cũng không thể khiến anh thấy ngột ngạt khó chịu được.

Cố Tư không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Sau khi Trì Uyên hút xong một điều thuốc thì đúng lúc cửa phòng riêng được mở ra.

Chỉ có điều người bước vào không chỉ có mình Tùy Mị.

Còn có một người đàn ông.

Cố Tư ngước mắt lên nhìn, người đàn ông này không phải là ông cụ Tùy mà hẳn là ông cả nhà họ.

Trì Uyên đứng dậy, “Chú Tùy.

Sắc mặt của ông Tùy cũng không quá tốt, ông ta đang sa sầm mặt mày.

Thực ra Cố Tư có thể hiểu được.

Nghe nói lúc trước Trì Uyên đích thân đến tận nhà để hủy hôn, ông Tùy đã nổi trận lôi đình.Không nhịn được vì bị hủy hôn là một chuyện, còn một chuyện nữa là không ngờ cô cả xinh đẹp nhà họ Tùy lại thua một người có gia cảnh như cô.

Dù thế nào thì cái mặt già của ông Tùy cũng không giữ được.

Cố Tư không đứng dậy, chỉ ngồi ở đó tiếp tục ăn.

Cô đầu có quen biết đám người này, còn lâu cô mới muốn bày mấy nghi thức xã giao này.

Tùy Mị đứng bên cạnh ông Tùy, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ.

Cố Tư vẫn luôn cảm thấy chắc hẳn Tùy Mị đã từng luyện tập mỉm cười như thế nào trước gương.

Thế nên biểu cảm của cô ta mới chuẩn như vậy, là cảm giác vừa đủ không thừa không thiếu.

Tùy Mị nói, “Nếu chúng ta gặp nhau rồi thì nên đến đây chào hỏi anh, sau này hai nhà hợp tác cũng không tránh khỏiviệc tiếp xúc qua lại, hi vọng sau này anh Trì sẽ quan tâm chiếu cố nhiều hơn.”

Không tránh khỏi việc tiếp xúc qua lại?

Cố Tư cười khẩy, cô ta đang cố tình nói cho cô nghe đấy à?

Trì Uyên chỉ mỉm cười, không nói gì.

Mấy giây sau ông Tùy mới liếc mắt sang nhìn Cố Tư, khuôn mặt tỏ ra vẻ chán ghét.

Người có tiền có rất nhiều tật xấu, họ luôn cảm thấy mình tài trí hơn người, cứ như bản thân có chút tiền đã không phải là người nữa rồi.

Cố Tư thậm chí còn chẳng thèm nhìn hai người họ.

Trên bàn có một con cua hấp.

Cô bẻ một cái chân cua rồi ăn nhóp nhép.

Âm thanh lớn đến mức khiến người takhó có thể không để ý tới.

Trì Uyên chỉ rũ mắt liếc Cố Tư một cái, không nói gì.

Nhưng ông Tùy lại nhíu mày.

Tùy Mị chủ động lên tiếng, “Cô Cổ, chào cô.”

Cố Tư chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tùy Mị, cười một cách hờ hững, “Sai rồi.”

Tùy Mị sững sờ, ông Tùy cũng ngẩn người, không hiểu ý của Cố Tư là gì.

Cố Tư ném vỏ chân cua lên bàn, lấy khăn giấy lau tay, “Hãy gọi tôi là cô Trì.”

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, nở một nụ cười yêu kiều, xinh đẹp.

Giọng của cô cũng trở nên mềm mại, dịu dàng hơn, “Chồng ơi, có phải không?”

Một tiếng “chồng” này khiến bản thân Cố Tư cũng nổi da gà khắp người.

Khả năng giữ bình tĩnh của Trì Uyên rất tốt, anh vẫn rất trấn định.

Hình như anh còn hơi nhếch khóe miệng lên, “Ừm.”

Sau đó, Cố Tư nhướng mày với Tùy Mi, vẻ mặt không biết nên nói là khiêu khích hay là gì.

Sắc mặt Tùy Mị không thay đổi, ý cười bên khóe miệng vẫn còn đó. Chỉ có khuôn mặt của ông Tùy ở bên cạnh là sa sầm thêm một chút.

Ông ta không nhìn Cố Tư nữa mà lại nhìn sang Trì Uyên, “Chú nghĩ nên để cháu phụ trách chuyện hợp tác tiếp theo của công ty, chú nói với ba cháu về chuyện này rồi, ông ấy đã đồng ý.”

Trì Uyên đáp lại một tiếng, “Hai người đã bàn bạc ổn thỏa rồi là được.”

Cố Tư thầm trợn mắt, bày ra vẻ mặt châm biếm.

Cô cảm thấy nhân phẩm của đám người nhà họ Tùy này có vấn đề.

Dù tình hình lúc trước như thế nào nhưng đối với bên ngoài, ít nhất hiện tại, Trì Uyên là người đã kết hôn.

Người nhà họ Tùy chẳng những không tránh hiềm nghi mà còn cố tình dính lấy, từ ông cụ Tùy cho đến Tùy Mị.

Có một tính một, chẳng lẽ họ không biết những hành động này của mình sẽ gây ra biết bao nhiêu hiểu lầm ư?

Đúng thật là, ai trong đám người này cũng đều thích rêu rao rằng mình là người có giáo dưỡng.

Cái gọi là giáo dưỡng của đám người có tiền chính là như vậy sao?