Cố Tư nhìn anh một cái, khẽ gật đầu, “Ừ, mấy ngày trước trên tay không đeo gì cả, bị người ta nhìn thấy, cho nên muốn mua một cái để đeo vào”.
Ninh Tôn biết sự tình giữa cô và Trì Uyên, cũng hiểu ý tứ khi Cố Tư nói như vậy.
Anh nhìn vào quầy một cái, “Vẫn chưa nhìn trúng chiếc nào sao?”
Cố Tư thở dài, “Nhiều mẫu quá, sớm bị hoa mắt luôn rồi”.
Ninh Tôn thầm cười một tiếng, nhanh chóng đưa mắt nhìn hết các quầy một lần, sau đó chỉ vào một chiếc nhẫn, “Có thể đem cho tôi xem thử mẫu này được không”.
Mẫu này, Cố Tư đã thử qua rồi.
Hinh tròn, có đính mảnh kim cương, không khoa trương, cũng không có gì đặc biệt lắm.
Cố Tư đeo lại lần nữa, giơ tay nhìn ngang nhìn dọc, “Nhìn cũng ổn đấy chứ”.
Kích cỡ cùng vừa hợp.
Cô nhìn sang Ninh Tôn, “Anh cảm thấy như thế nào”.
Ninh Tôn gật gật đầu, “Rất đẹp”.
Vừa nói xong, anh cũng trực tiếp rút ví tiền ra, rút ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên trong quầy, “Tôi lấy chiếc này, vừa nhìn liền cảm thấy rất đẹp”.
Cố Tư bị dọa cho sợ, “Không không không, là tôi tự mua, tôi có thể tự trả mà.”
Vừa nói vừa lấy ví tiền ra, cũng rút ra một tấm thẻ khác.
Ninh Tôn vẫn kiên quyết muốn thanh toán, xoay đầu nhìn Cố Tư, “Chiếc nhẫn này, làm gì có chuyện tự mình mua cho mình, cứ xem như là tôi tặng cô, đừng hiểu lầm, chỉ là muốn cảm ơn cô đã cùng tôi tới công ty của Ninh gia, nhưng ngoài mặt đã giúp đỡ tôi, mấy ngày này không còn ai dám khoa tay múa chân trước mặt tôi nữa”.
Cố Tư cúi nhìn vật đang đeo giữa những ngón tay, vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm, “Chúng ta là bạn bè, tôi giúp anh cũng là lẽ thường tình, vật này, vẫn là không nên như vậy”.
Ninh Tôn cười rồi nói ra một câu không có gì, sau đó nói với nhân viên, “Quẹt thẻ, lấy mẫu này, trực tiếp mang đi”.
Nhân viên đoán có lẽ là hiểu lầm mối quan hệ của hai người, trực tiếp lấy thẻ của Ninh Tôn quét lên máy tính tiền.
Cố Tư chỉ đành bất lực, “Ninh Tôn, tôi vẫn luôn cảm thấy, chiếc nhẫn này không hợp với tôi lắm, nếu anh muốn cảm ơn tôi, lát nữa mời tôi ăn cơm là được rồi”.
“Không có gì là không hợp cả”. Biểu tình của Ninh Tôn trái lại rất thoải mái nhẹ nhàng, “Chỉ là một món quà để cảm ơn, thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nghĩ ra thêm ý nghĩa đâu.”
Ninh Tôn thấy Cố Tư vẫn còn cau mày, liền vỗ vỗ vai cô, “Tôi vẫn luôn tặng cho người khác như vậy, không sao đâu, tôi còn chưa nghĩ gì nên cô cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy”.
Cố Tư rủ mi nhìn xuống chiếc nhẫn đang đeo trên tay, do dự, chần chừ lúc lâu sau mới mở lời, “Vậy lát nữa tôi mời anh ăn cơm”.
Nói vậy thôi chứ một bữa ăn làm sao có thể so sánh được với chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay cơ chứ.
Cố Tư cũng biết điều đó mà.
Có thể nào cũng không nghĩ đến, Ninh Tôn sao lại có thể như vậy được chứ.
Hay là nói, những người ở tầng lớp thượng lưu như này, thực sự là không có tính toán so đo những việc như này sao?
Những đồ vật như thế này, đối với bọn họ mà nói, chỉ là những món quà phổ thông thôi sao?