Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 205: Ghen tị



Cố Tư chỉ cần vừa nhìn thấy món gì ngon thì gọi, cũng may Chương Tự Chi không quan tâm đến tiền bạc.

Sau khi gọi món nhiều, cô phủi tay: “Được rồi, thế là xong.”

Chương Tự Chi gật đầu, nói với nhân viên bên cạnh giao phó, “Chỉ những cái này, hai người này làm sashimi, cái này hấp, còn lại là đĩa hải sản.”

Sau khi giao phó, anh ta nói với Cố Tư, “Đi về thôi, vẫn còn hai người kia trong phong riêng.”

Cố Tư nhướng mày nhìn Trì Uyên, vui vẻ rời đi cùng Chương Tự Chi.

Khi Chương Tự Chi đi ngang qua Trì Uyên, anh ta vẫy tay với anh ta, “Một lát nếu không bận, vào phòng chúng tôi ngồi một chút, lâu rồi không gặp.”

Trì Uyên “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời lại.

Chờ hai người đi rồi, Tùy Mị nhìn bóng lưng Cố Tư, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Cô Cố và Chương Gia, Tiểu Gia, gặp nhau như thế nào? Tôi có nghe nói về vị Tiểu Gia này trong hội quán, nhưng…”. “

Nói đến đây, cô ấy đột ngột dừng lại, vẻ mặt có chút kiềm chế, như thể cô ấy biết mình đã nói sai.

Trì Uyên nhìn về phía Cố Tư đang biến mất, anh hít một hơi, “Cô đến chọn cái gì.”

Tùy Mị “a” một tiếng, tranh thủ thời gian đi đến, còn làm vẻ đáng yêu.

Cố Tư rời khỏi đại sảnh, sắc mặt kéo xuống.

Đàn ông thối tha, đều không chịu được cô đơn.

Còn nói quay về nhà tổ gì chứ.

Cứ cho là cô cái gì cũng không biết sao.

Trở lại phòng riêng, Ninh Tôn và Mạnh Sướng đều đang nhìn điện thoại, có lẽ không quen nhau, nên ngượng ngùng.

Nhìn thấy hai người đi tới, Ninh Tôn nói: “Sao rồi, ra ngoài kia bắt được con cá nào rồi?”

Hiếm thấy Ninh Tôn lại nói giỡn, Chương Tự Chi cười ha ha, “Này, này vừa rồi anh có biết trong sảnh lớn chúng tôi gặp ai không.”

Nói xong, Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Không sai, tôi bị dọa một trên mất, Cố Tư nhỏ bé này, mà lại là, là…”

Cố Tư trừng mắt, “Tôi là gì?”

Chương Tự Chi bị cô nhìn chằm chằm, lập tức thay đổi lời nói, “Cô hóa ra là Cố Tư nhỏ bé mê hoặc Trì Uyên.”

Nghe những gì anh nói, Cố Tư sắc mặt tốt hơn một chút.

Chương Tự Chi sau đó nhìn Ninh Tôn, tự mình trả lời câu hỏi của mình, “Vừa rồi ta ở trong đại sảnh nhìn thấy Trì Uyên, Trì Uyên, trời ạ, hóa ra Cố Tư nhỏ bé này là cô Trì của nhà họ Trì.”

Ninh Tôn nhìn Cố Tư, Cố Tư nhíu mày, không nói gì.

Ninh Tôn im lặng hai giây, nói: “Đúng vậy, tôi tưởng rằng anh biết rồi. Khi đó hôn lễ nói là rất hoành tráng, anh còn không phải đến đó à.”

Đi hay không đi cái đám cưới đó, cũng không có cảm giác khác gì nhau.

Chương Tự Chi là một người bình thường rất thích tham gia mấy chỗ đông vui, đến đó chưa đợi khai tiệc, đã uống đến không biết gì.

Đến khi có cô dâu chú rể bước trên thảm đỏ, anh ta nhìn đã không còn phân biệt được đâu là nam nữ.

Đến cuối cùng, khi lên bàn tiệc, chưa qua được mấy món, anh đã nằm tại đó.

Chương Tự Chi nhìn Cố Tư bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Được rồi, tôi còn ngưỡng mộ cái người con gái đó người hớt tay trên người khác, mà không ngờ đó là cô.”

Cố Tư mỉm cười ngồi vào bên cạnh Mạnh Sướng, lại đổi đề tài, “Tôi còn chưa gọi đồ uống, cô muốn uống gì.”

Mạnh Sướng chưa bao giờ trong tình thế này, xem ra thân phận của những người xung quanh này cũng không đơn giản.

Cô do dự, “Cái gì cũng được.”

Chương Tự Chi lập tức gọi điện cho người phục vụ và gọi một bình nước măng cụt.

Sau đó anh ta chậc chậc hai lần, lại kéo chủ đề trở lại, “Người phụ nữ khi nãy chính là Tùy Mị? Tôi mơ hồ nhớ là, có phải trước đây cô ấy định kết hôn với Trì Uyên Không.”

Cố Tư thờ ơ, “Đúng vậy, là tôi hớt tay trên của cô ta.”

“Hì hì.” Chương Tự Chi hít vào một hơi, “Tôi nói gì đâu, vừa rồi hai người nói chuyện, tôi cứ thấy lạ lạ.”

“Có gì lạ sao?” Cố Tư cười, “Còn tốt mà, anh xem, tôi với anh nói chuyện mới như hai cực khác nhau này”

“Khác, khác nhau.” Chương Tự Chi xua tay, “Thái độ cùng biểu hiện khác nhau, cái này tôi nhìn ra được mà.”

Chương Tự Chi không phải tính tình cái gì cũng tốt, bình thường cứ ngáo ngơ, nhưng mà tất cả mọi người điều biết anh ta không dễ chọc.

Nếu anh ta không thể nghe hiểu Cố Tư nói chuyện với họ, thì thật một cô gái nhỏ mới giở trò trẻ con, thì anh ta đã sớm trở mặt với Cố Tư.

Cố Tư giả vờ thở dài, “Vậy anh nói cho tôi biết, Trì Uyên và Tùy Mị có nghe hiểu không?”

Chương Tự Chi Haha hai lần, “Hai người đó hẳn là người thông minh, làm sao có thể nghe không hiểu.”

Cố Tư dựa lưng vào ghế, “Đúng vậy, nhưng anh xem, Tùy Mị có thể nghe hiểu, cii ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy, anh có nghĩ loại người này rất có dã tâm không.”

Chương Tự Chi khịt mũi, “Tôi không cảm thấy vậy, tôi ghét nhất là loại này, trong bụng đầy dao găm, mặt ngoài lại tỏ vẻ vô tội, tiểu gia tôi đây, nhìn thấy loại đàn bà này, tôi chỉ thấy buồn nôn..”

Cố Tư đột nhiên bật cười.

Ấn tượng của cô về Chương Tự Chi tốt hơn nhiều.

Chờ phục vụ mang đồ ăn ra, Cố Tư hỏi Chương Tự Chi có biết nhà họ Tùy đã xảy ra chuyện gì không.

Cố Tư bản thân cũng không biết nhiều lắm, cô cũng chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Tùy.

Tức là gần đây cũng chỉ gặp Tùy Mị thường xuyên hơn.

Chương Tự Chi không biết mặt của những người này, nhưng liên quan đến tên mấy người này thì cũng biết rõ nhiều thứ.

Anh ta thường chơi mạt chược, trên bàn mạt chược, Weibo có gì thì nghe cũng không ít.

Anh nói, “Ông gia của nhà họ Tùy thật ra là một người lợi hại, bây giờ cũng là lão đại, quyết định mọi việc lớn nhỏ, nghe nói ông ta đối với Trì Uyên đặc biệt xem trọng, trước đây cũng muốn hợp tác với nhà họ Trì, đúng là vậy mà nhưng..”

Chương Tự Chi biủ môi, “Ông già này rất phòng bị, tôi đoán chừng, chắc muốn đợi Trì Uyên và Tùy Mị kết hôn, rồi mới nói đến chuyện hợp tác, nếu không có mối quan hệ này, cũng không có lòng tin với nhà họ Trì. “

Bọn họ cũng đều là mấy con cáo giá trong giới kinh doanh, tự nhiên cũng có trăm trái tim con mắt.

Chỉ là, ông già họ Tùy không ngờ rằng, mười phần chắc hôn sự, lại có sự việc mới, mọi việc đảo ngược.

Bất cứ ai cũng không đến, nửa đường lại có Cố Tư xuất hiện.

Cố Tư suy nghĩ một chút, “Nhưng tôi nhìn nhà họ Tùy, hiện tại có vẻ rất tích cực trong việc hợp tác với nhà họ Trì.”

Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng là tích cực. Nghe nói mấy ngày trước ông Tùy còn đến công ty nhà họ Trì.”

Điều này không bình thường.

Ông già của nhà họ Tùy, chỉ hận tất cả mọi người gặp ông ta đều phải cúi đầu.

Làm gì có chuyện chủ động đi đến công ty khác, từ xưa đến nay đây là lần đầu.

Chương Tự Chi ngồi khoanh chân, đôi dép trên chân đung đưa, “Tôi đoán, không phải công ty nhà họ Tùy có vấn đề, mà nội bộ gia đình nhà họ Tùy có vấn đề, vậy nên về sau ông gia mới muốn tìm một bên tin cậy mà hợp tác, tất nhiên không thể nói nhà họ Trì là lựa chọn tốt nhất. “

Cố Tư gật đầu, nhưng thật ra vẫn thấy có nhiều chỗ không rõ ràng.

Không hiểu cũng không sao, dù sao không nhìn thấy Tùy Mị thì không sao cả.

Nói xong, người phục vụ mở cửa bước vào.

Đầu tiên là sashimi và hải sản hấp, cũng như cá đặt riêng cho Ninh Tôn.

Đĩa hải sản phải đợi một lúc.

Nhưng bởi vì Cố Tư gọi cũng nhiều món, những món đã mang lên cũng đủ ăn một lúc.

Chương Tự Chi đứng dậy đẩy con cá đến trước mặt Ninh Tôn, “Mau ăn đi, đây là món Tiểu Tư đặc biệt gọi cho anh. Nhanh đi, anh ăn đi, mình anh ăn đi, chúng tôi ngồi nhìn là được rồi.”

Cố Tư vốn dĩ đang mỉm cười, nhưng nhìn thấy người phục vụ đã rời khỏi cửa sau khi đồ ăn được dọn ra, ngoài cửa còn có thêm một người.

Chương Tự Chi quay lưng về phía cửa không biết cái gì, tiếp tục trêu chọc, “Tiểu Tư còn nhớ ngươi muốn ăn cái gì, tôi ăn gì còn không biết, thật là tôi ghen tị với cậu đấy.”


Edit by Bell.