Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 211: Bảo vệ Cố Tư



Cố Tư ở trong phòng nói chuyện phiếm một lúc lâu, mọi người ai nấy cũng về nhà hết rồi.

Trì Uyên có chút hơi rượu, liền bảo tài xế đưa mình đi.

Mấy người ở cửa khách sạn bắt tay tạm biệt.

Chương Tự Chi bước đi loạng choạng, cởi bộ đồ ngủ có ống tay rộng thùng thình liều mạng băng qua đường, hướng về hội quán ở phía đối diện.

Giờ này, hội quán đó hẳn đã náo nhiệt lắm rồi.

Rất nhiều chiếc xe đỗ bên ngoài, nhân viên tiếp khách ngoài cửa không ngừng khom người cúi chào với những nụ cười niềm nở.

Cố Tư thấy vậy liền nói, “Làm sao anh có thể quen biết những người như vậy chứ?”

Chính là đang hướng về Trì Uyên mà hỏi.

Trì Uyên nhìn cô một cái, “Vậy cô làm sao quen biết được?”

Cố Tư a một tiếng, “Thông qua Ninh Tôn, hai người họ là bạn của nhau, là tôi lợi dụng độ hot của Ninh Tôn”.

Trì Uyên xoay người bước vào trong xe.

Cố Tư quay đầu tạm biệt Ninh Tôn, sau đó gọi Mạnh Sướng, “Mau lại đây nào, trời đã khuya lắm rồi, cô một mình ngoài này như vậy không an toàn đâu, để chúng tôi đưa cô về”.

Hai người ngồi vào trong xe, Cố Tư hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Ninh Tôn ở bên ngoài.

Ý cười nở rộ trên mặt cô như chọc vào Trì Uyên, khiến anh phải vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Chỉ khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Trì Uyên mới u ám mở lời, “Cô mà cũng biết con gái một mình ở bên ngoài không an toàn sao?”

m thanh không lớn, nhưng cũng đủ để nhận ra ý tứ châm biếm ẩn trong lời nói đó, quá rõ ràng rồi.

Cố Tư cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, thiệt là muốn đem bao nhiêu tức giận với Chương Tự Chi đổ lên người anh ta cho xong.

Nhưng mà Mạnh Sướng vẫn còn ở trên xe, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên chịu đựng một chút.

Từ lúc xe mới bắt đầu đi đến khi nó đỗ trước khu nhà của Mạnh Sướng, cô ấy đã nói cảm ơn Cố Tư những ba lần.

Cố Tư vẫy vẫy tay, “Không có gì đâu, sau này có cơ hội lại cùng nhau đi chơi nhé”.

Hôm nay Mạnh Sướng rất vui, không ngừng nói “Được”.

Đợi khi cô nàng bước vào nhà, chiếc xe này mới tiếp tục di chuyển.

Một đường về nhà, không ai nói với nhau một lời nào cả.

Khi chiếc xe đỗ trước cổng nhà của Cố Tư, bản thân tự mở cửa mà bước xuống.

Cứ thế yên lặng bước vào trong phòng.

Bên này Trì Uyên đang thanh toán tiền, trước cổng rút ra một điếu thuốc mới bước vào trong nhà.

Cố Tư sớm đã bước lên lầu rồi.

Trì Uyên đứng cạnh khung cửa sổ ở lầu dưới, nhìn vào trong sân.

Điện thoại ở trong túi, rung lên mấy lần rồi.

Từ lúc ở trên xe, nó đã rung lên như vậy không ngừng.

Không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi tới.

Hôm nay bà Trì đã mất mặt đến như vậy, chắc là đang muốn mắng anh vài câu.

Nhưng mà hiện giờ, anh thật sự không muốn nghe gì cả.

Người phụ nữ đó, cũng là mẹ của anh, nếu không thì anh cũng chẳng để tâm làm gì.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay, đúng là quá nhiều rồi.

Điện thoại rung lên liên hồi, Trì Uyên không còn cách nào khác, cuối cùng cũng nghe máy.

Bà Trì vừa mở lời liền hỏi, “Hiện tại con có tiện nói chuyện không?”

Như vậy là sắp mắng mỏ.

Trì Uyên ừm một tiếng, “Mẹ nói đi”.

Bà Trì dường như chỉ chờ có vậy mà liên tục nói, “Làm sao Cố Tư có thể quen biết hắn được chứ, có phải do con giới thiệu không? Mối quan hệ giữa hai đứa tụi nó có vẻ cũng không tệ, hôm nay Chương Tự Chi bảo vệ con bé như vậy chắc chắn có gì đó mờ ám, hắn ta là loại người gì, con biết rõ hơn mẹ, hắn vô duyên vô cớ đối tốt với Cố Tư như vậy, con nghĩ xem, không phải trước đây đã từng biết qua, một đứa con gái đi đến gần hắn ta thôi, rốt cuộc đã nhận lấy kết quả như thế nào? Bị tóm được trong địa bàn của hắn sẽ biến thành bộ dạng gì, con nghĩ xem? Cố Tư đến gần hắn ta như vậy, con nên cẩn thận một chút…”

Trì Uyên buông điện thoại xuống, mơ mơ màng màng nghe thấy đầu dây bên kia vẫn đang nói không ngừng.

Trì Chúc không phải là người nhiều lời, anh cũng không phải, hai người đều thích yên tĩnh một chút.

Nhưng mà, một bà Trì, một Cố Tư.

Ai cũng ầm ĩ hết cả lên.

Bà Trì thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng thấy đầu dây bên kia chẳng có động tĩnh gì hết, cứ alo alo mấy tiếng, “Con rốt cuộc có đang nghe mẹ nói không đấy”

Trì Uyên lại cầm điện thoại lên, “Hắn ta và Cố Tư không phải do con giới thiệu, hôm nay con cũng mới biết hai người họ quen biết nhau, con và mẹ giống nhau, con đã rất ngạc nhiên”.

Bà Trì ở bên này im lặng, tỏ vẻ nghi hoặc, “Tự Cố Tư quen biết hắn sao? Với thân phận như vậy?”

Trì Uyên không muốn nói quá nhiều về sự việc này, hôm nay có chút buồn bực.

Mà sự buồn bực này đã bắt đầu lúc sáng sớm.

Rõ ràng buổi chiều cùng bàn chuyện công việc với Tùy Mị, cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút, vậy mà buổi tối vô tình gặp Cố Tư thì lại buồn bực không thôi.

Liên tục như vậy đến bây giờ.

Bà Trì có chút lo lắng, “Quan hệ giữa con và hắn ta, cũng không phải là quá tốt, tính khí thất thường, bản thân cha con ông ấy cũng chỉ có thể chỉ tay mà mắng, cũng không làm ra chuyện gì, lúc đó mẹ thực sự sợ hãi. Có lẽ hắn ta đã bị Cố Tư mê hoặc rồi, đến nỗi cha mẹ có khi còn chẳng nhận ra, sau đó đến con…”

Trì Uyên phì cười, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì, không bàn đến Cố Tư có phải là dạng người như vậy không, mẹ hỏi thử Mạnh Sướng, cô ấy đối với Mạnh Sướng như thế nào”.

Bà Trì không cam tâm, vẫn tiếp tục nói, “Con bé đó trông cũng ổn”.

Vẫn liên tục nói, “Nếu không phải do tướng mạo của Cố Tư, trước đây sống chết gì mẹ cũng không đồng ý chuyện của hai đứa, đem con về nhà”.

Trì Uyên thở dài, “Chuyện này không cần nhắc đến nữa, hiện tại mẹ nói với con những lời này, căn bản chả có tác dụng gì cả”.

Bà Trì cũng biết, nhưng không biết làm sao để ngừng than vãn được, “Không còn tác dụng nữa, A Uyên à, chúng ta hại con rồi”.

Không nói sớm, để rồi hại thằng bé.

Thực ra Trì Uyên cũng chẳng trách ai cả, trước đây khi li hôn, cũng là chính anh gật đầu đồng ý.

Nếu không đồng ý, mấy người của nhà họ Trì cũng trói anh đem lên cục dân chính ký tên.

Cho nên, tất cả những gì xảy ra hôm nay, cũng đều nằm trong dự tính của bản thân.

Không trách ai được cả.

Trì Uyên nói “Không có chuyện đó đâu”, sau đó lại nói, “Còn nữa, mẹ, tình huống ngày hôm nay, mẹ không nên cố chấp quá nhiều”.

Ý của anh chính là, bà Trì cố chấp như vậy sẽ khiến Cố Tư mang việc này nói ra bên ngoài.

Đến hôm nay bà Trì vẫn còn giữ suy nghĩ muốn làm cho Cố Tư mất mặt.

Chuyện này, Trì Uyên có thể nhìn ra rõ ràng.

Nếu như không biết người bên đó là Chương Tự Chi, anh cũng đã đứng lên ngăn cản lại.

Vì không đứng ra ngăn cản cũng là muốn Chương Tự Chi sang đây, giúp đỡ cho Cố Tư.

Hôm nay trong lúc bà Trì ăn cơm, có chút vui vẻ liền không quản được mồm miệng, nói ra những lời so sánh Cố Tư với Tùy Mị.

Mặc dù không có biểu hiện nào rõ ràng, nhìn không ra suy nghĩ của Cố Tư, nhưng vẫn là có.

Trì Uyên có chút không thoải mái.

Bà Trì nói thêm một lúc thì xong rồi.

Ở đó nhiều người như vậy mà bà ấy vẫn cứ nói, Trì Uyên vẫn luôn cảm thấy thật không công bằng với Cố Tư.

Chương Tự Chi nói đỡ cũng tốt, ít nhất cũng khiến mấy người của nhà họ Tùy hiểu ra, Cố Tư là người không phải ai cũng có thể xem thường được.

Bà Trì nghe Trì Uyên nói như thế, cũng có chút đồng thuận.

Chỉ muốn làm cho Cố Tư khó chịu, nhưng mà hình như cuối cùng người khó chịu lại là bà Trì.

Trên đường trở về, Trì Chúc đều nói với bà ấy, bà ấy không nhận thức được tình huống, những lời của bà ấy không có trọng lượng nào.

Ngữ khí của ông ấy cũng không quá tức giận hay là nghiêm khắc, chỉ là giảng đạo lý một chút thôi.

Nhưng bà Trì cũng biết, tâm trạng của Trì Chúc không mấy vui vẻ gì.

Ông ấy trước giờ chưa từng như vậy.

Bà Trì chỉ đành thờ dài một hơi, “Sự việc hôm nay, đúng là ta có chút lỗ mãng, ba con đã nói với ta rồi, ngoài mặt muốn làm cho Cố Tư mất mặt, chính là không cho con chút mặt mũi nào”.

Trì Uyên chủ ừ một tiếng, “Bất kể chúng ta có nghĩ gì đi chăng nữa, Cố Tư chính là vợ của con, cũng là một thành viên trong gia đình”.

Trôi qua ít lâu, bà Trì mới khẽ nói ra một câu, “A Uyên, con gần đây… so với lúc trước đã bảo vệ Cố Tư nhiều hơn rồi”.

Trì Uyên ngây người, “Có sao?”


Edit by Nhi. Bản edit này thuộc về hangtruyen.com