Cố Tư hôm nay làm rất tốt, gia đình chú Ba, chú Bốn còn lại, ban đầu cũng chẳng qua lại gì với nhà anh cả, bây giờ cũng không có chút vui vẻ nào nhìn Cố Tư.
Miếng bánh thứ hai, Cố Tư đưa cho Tùy Mị.
Cô nói rằng, Tùy Mị là khách nên phải được đãi trước.
Cố Tư cười ngây thơ đặt chiếc bánh vào tay Tùy Mị còn nói “nếu cô không bận gì thì hãy đến ngồi cạnh tiếp chuyện mẹ tôi, mẹ tôi có vẻ rất thích cô”.
Những lời này như cái tát vào mặt bà Trì, cũng như cách ứng xử của Tùy Mị
Vẻ mặt của Cố Tư tỏ ra vô tội, Trì Uyên muốn khen cô.
Nếu không biết rằng diễn xuất của Cố Tư tốt, chắc anh còn tin rằng, Cố Tư với Tùy Mị không có mâu thuẫn nào ở giữa hai người
Tùy Mị sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn nói lời cảm ơn.
Bầu không khí trong nhà ăn có vẻ cũng không tệ.
Lúc đầu mọi người còn có ý tứ này nọ, thế mà bây giờ mọi người đều lấy bánh gato ăn.
Trong lúc ăn, bà cụ cũng thuận miệng nói một chút chuyện làm ăn của công ty.
Đương nhiên cũng nói đến chuyện hợp tác của nhà họ Tùy.
Bà cụ nói bóng nói gió, xem nhà họ Tùy chỉ như đối tác hợp tác, chứ chẳng nói đến quan hệ tình cảm gì trước đó.
Tùy Mị nghe cũng hiểu được, cho nên cũng không dám mở miệng nói một câu nào lúc này.
Nhưng cô cũng có chút phản ứng, hôm nay cô đến đây làm bản thân thật đáng thương.
Nói chuyện một hồi ở trên bàn cơm, chờ mọi người ăn xong, bà cụ Trì đứng lên: “ mọi người nói chuyện tiếp đi, hôm nay ta dậy sớm một chút, giờ muốn đi lên nghỉ ngơi một lát, mọi người không cần quan tâm, cứ tiếp tục nhé”.
Nói xong, bà cụ liếc nhìn Cố Tư, “Cố Tư, cháu có thể giúp bà lên lầu không”
“dạ được ạ”.Cố Tư đáp giọng giòn tan.
Cố Tư quay đầu nói với Trì Uyên một cách tinh nghịch:” Tôi với bà nội lên lầu, anh đừng lên đây, bọn con gái chúng tôi nói chuyện không muốn bị anh nghe thấy đâu.”
Bà cụ Trì cười haha:”tôi mà là con gái gì nữa”
Cố Tư mỉm cười: “ bà ở trong mắt cháu vẫn là con gái ạ”.
Cô rất giỏi trong việc nũng nịu lấy lòng, nhưng không làm người khác thấy phản cảm.
Cố Tư dìu bà cụ Trì lên lầu, vào phòng bà cụ.
Vào cửa, Cố Tư đóng cửa lại sau đó nhìn về phía bà cụ “ bà nội có chuyện gì muốn nói với cháu ạ”.
Bà cụ đi tới ngồi ở trên giường, hít một hơi sâu, sau đó gật đầu nói: “ Hôm nay cảm ơn cháu.”
Chuyện này có gì mà phải cảm ơn, cô giúp Trì Uyên diễn kịch, nhưng cũng được trả công.
Cũng không phải là vô duyên vô cớ làm việc không đâu.
Bà nội nhìn Cố Tư, nói “Con đúng là người cháu dâu tốt, cũng tại nhà chúng ta trước đó, thật là làm con chịu ấm ức.”
Cố Tư cười, đi qua ghế bên cạnh ngồi xuống, “Cũng có gì mà ấm ức đâu ạ, khi ly hôn Trì Uyên cũng cho con rất nhiều tiền, con cảm thấy những thiệt thòi con chịu trước kia, cũng coi là đáng giá.”
Chưa đến một năm sống chung nhiều ấm ức, đổi lấy nửa đời sau không phải lo cơm án gạo tiền, thực tế mà đong đếm, vẫn là cô có lời.
Bà cụ nghĩ ngợi rồi mở ngăn tủ dưới đầu giường.
Bà lấy ra trong đó một hộp trang sức “ cái này bà tặng cho cháu, là chút tấm lòng của bà, cháu gả cho nhà chúng ta cũng gần một năm cũng không có tặng quà cho cháu, đây chỉ đền bù cho cháu”.
Cố Tư không nhìn ra vật gì, trực tiếp xua tay: “ dạ không cần, không cần, con không nhận, lúc đó Trì Uyên đã cho con rất nhiều, tuy rằng thân phận của con kém không thể so sánh với anh ấy, nhưng con không tham lam như vậy, nếu bà sợ sau này con nói bậy bạ làm hỏng danh dự của Trì Uyên thì bà có thể yên tâm rằng những việc con đã hứa với Trì Uyên nhất định con sẽ giữ lời”.
Bà nội cười:” Ý bà không phải vậy, không phải vì muốn chặn miệng cháu, nhưng bà thật sự cảm thấy có lỗi với cháu, ông nội của Trì Uyên rất thích cháu, trước đây bà nên đối xử tốt hơn với cháu nhưng bà không làm vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó bà lại có chút hối hận, nếu bà đối xử cháu tốt hơn một chút, thì cháu sẽ không bị mẹ của Trì Uyên bắt nạt thê thảm như vậy”
Cố Tư mỉm cười:” không liên quan gì đến bà, đây là chuyện của Trì Uyên, cháu bị ức hiếp, là anh ấy không hành động, nhưng nếu anh ấy nghĩ đến cháu, thì sẽ không như vậy”.
Bà cụ biết Cố Tư nói rất đúng.
Trì Uyên đứa cháu này, thực ra tính tình cũng không tốt lắm.
Chuyện tình cảm sau này, cũng nhiều thiệt thòi. bản dịch thuộc hangtruyen.com
Ở bên kia mọi người cũng tản ra từ phòng ăn, vài người ngồi lại trong phòng khách nói chuyện về chuyện của công ty.
Trì Uyên thật sự không muốn nói chuyện công ty, ngày nào cũng bận ở công ty nay nghỉ lễ anh muốn yên tĩnh.
Trì Uyên xoay người đi ra đứng trên khoảng đất trống bên ngoài tòa nhà chính, lấy bao thuốc từ trong túi ra.
Tùy Mị đi theo sát đến bên.
Cô đứng bên cạnh Trì Uyên, “ Bớt hút một chút, không tốt cho sức khỏe”.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị nhưng vẫn lấy thuốc ra châm, “Vừa rồi, không khí trong phòng, đã để cô không được thoải mái.”
Tùy Mị hé miệng “ Muốn nói không phải thì không đúng, đúng ra là có một chút.”
Tùy Mị chớp mắt nhìn Trì Uyên: “ Trì Uyên, thật ra em luôn có một câu hỏi dành cho anh”.
Trì Uyên:” Cứ hỏi đi”.
Tùy Mị thở dài nhẹ nhõm một hơi:”khi anh đến nhà chúng tôi để từ hôn, có chuyện như vậy không, ừm, nói thế nào nhỉ, có chút nào là miễn cưỡng.”