Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 312: Muốn hỏi gì



Cố Tư lúc đầu chỉ đê ý tới đuôi váy, cúi đầu cầm váy lên, vô ý bị Trì Uyên đỡ lấy.

Sau đó bị Trì Uyên nắm tay cô cũng chưa phản ứng kịp, chỉ tới khi bị nắm tay đi được vài bước, rời khỏi bàn ăn, cô mới chợt nhận ra trạng thái hiện tại của mình và Trì Uyên dường như có gì đó không đúng.

Toàn bộ biểu cảm cũng lạnh theo.

Cố Tư nhìn Trì Uyên, giọng điệu nghiêm túc: “anh ngoan ngoãn một chút, Trì Uyên đừng giở trò.”

Trì Uyên không có biểu cảm gì: “giở trò gì chứ, chỉ là sợ em đi không vững”

Tùy Mị đứng sau cùng nhưng nhìn biểu cảm của Trì Uyên rất rõ ràng.

Người đàn ông này tuy trên mặt không có gì, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười.

Cố Tư không giỏi quan sát mọi người như Tùy Mị, nhìn chằm chằm Trì Uyên rồi trực tiếp bước ra ngoài.

Quả nhiên có một phòng trà ở sân sau khá rộng, lúc này cũng không có ai.

Có một người phục vụ túc trực phòng trà, thấy Trì Uyên đi tới, anh ta nhanh chóng dẫn bọn họ vào một chỗ ngồi bên trong một chút.

Sau đó hỏi bọn họ muốn uống trà gì

Cố Tư không có hiểu biết gì về trà, suy nghĩ một chút rồi nói: “trà hoa hồng”

Chương Tự Chi vẫy vẫy tay: “giống như cô ấy”

Trì Uyên cũng không hỏi Tùy Mị, tự mình ra quyết định: “đều giống nhau hết đi”

Người phục vụ nhanh chóng đáp lại rồi lui xuống.

Cố Tư dựa vào ghế và vươn vai, nói với Chương Tự Chi: “ thực sự là rất nhàm chán.”

Trì Uyên cười bắt chuyện: “Bởi vì em không có mục đích, khi tới đấy em sẽ tự nhiên cảm thấy nhàm chán, nhưng nhiều người thực sự cho rằng đây là một cơ hội hiếm có và họ muốn nắm bắt từng phút từng giây.”

ví dụ những người ở bàn rượu lúc nãy.

Những người Bình thường không thường xuyên có thể gặp mặt, bây giờ ở đây lại có thể chào hỏi gặp gỡ, không biết sau buổi tiệc này có thể thúc đẩy bao nhiêu hợp tác thương mại.

Cố Tư nghe thấy liền liếc mắt nhìn Trì Uyên: “sao anh không ở lại đó”

Tùy Mị cũng nhìn Trì Uyên, thực ra theo ý của Tùy Mị, cô ta cũng cảm thấy Trì Uyên ở lại bên đó sẽ tốt hơn

Công ty của Trì Uyên kinh doanh đa dạng, đương nhiên cần quan hệ, nay có cơ hội tốt để mở rộng quan hệ. Trên bàn rượu là dễ lôi kéo quan hệ nhất.

Trì Uyên nhìn Cố Tư: “em đến đây rồi, anh ở bên đó làm gì”

Cố Tư cười lạnh giống như đã quen với Trì Uyên như vậy.

cô hứ hứ hai cái, người đàn ông này đúng là đê tiện.

Trước đây cô mong đợi Trì Uyên, Trì Uyên lại thấy cô rất phiền

Xem xem bây giờ cô buông tay, anh lại thấy không thích ứng được.

Chương Tự Chi bên cạnh phản ứng rõ ràng hơn: “ý gì vậy, anh không yên tâm khi tiểu Tư ở cùng với tôi sao”

Trì Uyên vẫn nhìn Cố Tư không trả lời câu hỏi của Chương Tự Chi

Tùy Mị bên cạnh mím môi không nhìn ai. Cô ta không biết bản thân mình nên có phản ứng thế nào mới tốt.

Thực ra trước đây không cần biết đó là một dịp như lần này, hay là một dịp trọng đại hơn lần này.

Cô ta là đều có thể điều chỉnh bầu không khí và là người có thể kiểm soát các chủ đề trò chuyện.

Chủ đề của cuộc trò chuyện đều xoay quanh cô ấy. Chỉ có điều những chuyện này, khi gặp Cố Tư sẽ luôn bị ảnh hưởng. Chỉ ngồi với Cố Tư vài lần, chủ đề này chưa bao giờ xoay quanh cô ta và cô ta cũng cũng bị mất quyền chủ động.

Khi gặp Cố Tư, cô ta luôn trở thành người bị động nhất. Luôn là người không được chú ý.

Tùy Mị nhắm mắt, nhẹ thở dài một tiếng.

Khóe mắt của Cố Tư lườm Trì Uyên một cái: “nếu như anh bị bênh, anh mau chóng đi khám bệnh đừng chậm trễ nữa”

Trì Uyên chầm chậm nhếch khóe môi. Anh cảm thấy trêu chọc Cố Tư như vậy là một chuyện rất thú vị. Cố Tư ngày càng tiến bộ, nói chuyện cũng ngày càng khó nghe nhưng anh lại khá thích thú với chuyện đó.

Một lúc sau phục vụ mang trà tới

4 người ngồi đó bắt đầu trò chuyện

Nói là 4 người trò chuyện nhưng thực ra Tùy Mị luôn im lặng

ở đây có Cố Tư, cô ta không thích, lại còn có thêm một Chương Tự Chi cô ta cũng ghét. Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay được gặp gỡ một mình Trì Uyên, cuối cùng hôm đó thấy Cố Tư đi chọn lễ phục, cô ta đã nghĩ rằng đó là chuyện không thể.

Cộng với, trong cuộc điện thoại trước đó, Trì Uyên rõ ràng là muốn đứng ra bênh vực cho Cố Tư, Tùy Mị hiểu rằng cô ấy không nhất thiết phải đến dự tiệc mừng thọ của bà lão nhà họ Nguyễn nữa. Trong lòng không thoải mái, cho dù biết rằng bản thân tới đây có thể cũng không có được gì nhưng cô ta vẫn muốn tới xem xem.

Cô ta muốn làm rõ ràng, tại sao Trì Uyên này lại đối tốt với vợ cũ của mình như vậy. tại sao thái độ lại đột ngột thay đổi như vậy.

Lúc 3 người họ đang trò chuyện, Tùy Mị luôn chú ý tới thái độ của Trì Uyên. Lầm nào anh ấy nói chuyện với Cố Tư khóe miệng tự động cười. Việc này trước đây không có

Trì Uyên càng như vậy, Tùy Mị lại càng buồn bực, càng không cam tâm nhiều hơn.

Cuối cùng trong lúc 3 người đang nói chuyện vui vẻ cô ta đột nhiên đứng dậy: “mọi người cứ trò chuyện, tôi tới chỗ ba tôi bên kia xem xem, tiện thể tới ra mặt chào bà cụ Nguyễn một cái”. cô ta nói vậy cũng như nhắc nhở Trì Uyên.

Trì Uyên nghĩ rồi nói: “tôi cũng qua đó một chút”

Tiệc mừng thọ của người lớn, là hậu bối cũng phải tới ra mặt một chút mới lễ phép. Trì Uyên còn nhìn Chương Tự Chi.

Kết quả Chương Tự Chi vẫy vẫy tay: “tôi không đi đâu, chắc là không có ai muốn nhìn thấy tôi”.

Anh ta đối với địa vị của bản thân luôn hiểu rất rõ.

Cố Tư bên cạnh nói: “anh qua đó một chút đi, người cũng tới rồi, không ra mặt cũng không tốt lắm, không cần biết người khác có vui hay không, anh làm toàn bộ lễ nghi rồi, kể cả người khác có muốn bới lông tìm vết cũng không tìm được gì.”

Chương Tự Chi thấy có chút phiền phức: “chắc là người đến đó cũng khá nhiều, không thiếu có mình tôi”

Cố Tư trực tiếp đẩy cánh tay của anh ta: “đi đi, lát nữa quay lại, không phải còn có Trì Uyên sao, anh sợ gì chứ?”

“ai nói là tôi sợ chứ, tôi có gì phải sợ chứ” Chương Tự Chi liền lập tức đứng dậy.

Trì Uyên nhìn Cố Tư: “em ngoan ngoãn chờ ở đây, chút nữa bọn anh quay lại”

Cố Tư không thèm để ý đến anh.

3 người bọn họ rời đi.

Trên bàn rượu có lẽ vẫn chưa kết thúc, trong phòng trà này cũng không có ai.

Cố Tư dựa vào lưng ghế, duỗi eo sau đó chỉnh lại đuôi váy.

Sau đó cô nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ bên. Những dịp như này, cơ hội này thực sự rất hiếm đối với người bình thường, nhưng Cố Tư thực sự không thích.

Cho dù Chương Tự Chi có nói gì cô cũng sẽ không đến chịu mệt như này. Ngồi như vậy một hồi, trước cửa phòng trà có động tĩnh.

Cố Tư nghĩ là Trì Uyên bọn họ quay về, thì ra ai đó đang cầm micro đang cúi đầu vào từ cửa nhìn xung quanh. Người đó chắc có lẽ muốn xem xem bên này có người không, kết quả nhìn thấy Cố Tư anh ta ngạc nhiên

Cũng đúng, phòng trà lớn như vậy mà chỉ có một mình cô ở đây. Ngơ ra vài giây, người đó nhanh chóng bước vào, phía sau anh ta có 2 người đi theo. Một người đang mang máy ảnh và người còn lại là người chỉ huy. Đây rõ ràng là người bên phía truyền thông.

Cố Tư nhanh chóng ngồi ngay ngắn, phòng trà này chỉ có mình cô chắc chắn là nhắm tới cô. người cầm micro cười ha ha, trực tiếp bước đến gần: “Cố tiểu thư, thật là trùng hợp quá”

Cố Tư nhìn đối phương: “trùng hợp sao”

Người đó cúi đầu nhìn bàn trà có 4 chiếc cốc liền hỏi: “ CôCố ngồi đây đợi bạn sao?”

Cố Tư ừ một tiếng: “đúng vậy, đợi bạn”

Người truyền thông đó cũng khá hiểu chuyện, không trực tiếp ngồi xuống chỉ nghiêng người đứng cạnh Cố Tư, đưa micrô tới gần: “Cô Cố, lúc nãy chúng tôi có thấy cô và ngài Trì còn có cả cô Tùy ngồi cùng nhau, xin hỏi 3 người….”

Cố Tư ngẩng đầu nhìn người đó: “muốn hỏi gì”


Edit by anhanh.