Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 402: Giúp đỡ



Trì Uyên là người không thể nhàn rỗi ngồi chơi, ăn xong liền rửa bát đũa, sau đó anh đi ra ngoài.

Xem bộ dáng này, hẳn là anh đi ra ngoài cho quen mặt với bà con làng xóm rồi.

Còn Cố Tư ăn xong chỉ muốn ngủ thôi. Bây giờ Trì Uyên đã qua đến rồi, cô không quan tâm đến chuyện gì nữa, quay vào nhà nằm xuống ngủ.

Trì Uyên đi đi lại lại trên đường cái, nhìn xung quanh xem như thế nào.

Thôn nhỏ này quả thật là lạc hậu, tổng cộng có chưa đến một trăm hộ gia đình, và điều kiện kinh tế của các hộ gia đình không khác nhau mấy.

Bây giờ mọi người đã ăn xong, một số người đang ngồi trước cửa nhà và tụ tập nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, họ đều đang nói chuyện về Cố Tư và Trì Uyên.

Thôn không giàu có, Trì Uyên ăn mặc đẹp, lái xe ô tô lại đây. Anh còn nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đưởng. Đây có thể là một người giàu có đấy.

Những người này một nhóm đều đang cảm thán, Cố Tư thật may mắn.

Cô gái trong thôn nhỏ trên núi này có thể tìm được người giàu có như vậy làm chồng, đây hẳn là do ông nội cô phù hộ.

Trì Uyên đi qua, những người đó nhanh chóng chào hỏi Trì Uyên và hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

Trì Uyên cười ha ha dựa lại gần, “Cháu ăn rồi ạ. Bác ơi, cháu muốn hỏi một chút, mọi người có biết ông nội của Tiểu Tư được chôn cất ở đâu không ạ? Cháu muốn đi cúng bái một chút mà Tiểu Tư đang ngủ, cháu không muốn đánh thức cô ấy dậy.”

Những người đó nhìn Trì Uyên, nói, “Đứa nhỏ này, cháu có lòng rồi.”

Người trong thôn này hầu như ai cũng đều biết nơi chôn cất ông cụ Cố. Lúc trước khi làm tang lễ thì Cố Tư cũng không biết gì cả, đều là người trong thôn giúp đỡ lo liệu hoàn thành.

Khi chôn cất ông cụ, cũng là an táng ở một cái hố do mấy ông mấy chú trong thôn đào giúp.

Một ông lão bên cạnh nói: “Biết chứ, nếu cháu muốn đi thì mua một ít vàng mã. Đi viếng không thể đi tay không. Sau đó ông sẽ tìm người dẫn cháu đi qua cho.”

Trì Uyên không ngừng nói lời cảm ơn, thuận tay lấy hộp thuốc lá trong túi ra phân phát cho mọi người.

Những người đó cũng chưa được hút bất kỳ loại thuốc lá nào cho tốt, vì vậy họ cầm lấy xem xét, cực kỳ tò mò.

Người mà ông lão tìm đến gọi là Trụ Tử, người này lúc đầu ở nhà Cố Tư nói chuyện không được xuôi tai lắm.

Tuy Trụ Tử nói hơi khó nghe nhưng lại là một người có lòng tốt, khi ông cụ Cố qua đời, ông ấy cũng bận trước bận sau lo toan giúp đỡ.

Lúc chôn cất ông cụ, ông ấy cũng đi qua phụ một tay.

Trụ Tử dẫn Trì Uyên đi mua vàng mã, sau đó hai người cùng lên núi.

Hai người đàn ông trưởng thành đi đường tốc độ cũng nhanh chút. Trên đường đi, Trì Uyên hỏi chuyện trước kia của Cố Tư và ông nội cô.

Trụ Tử thở dài, “Tiểu Tư ấy à, đứa nhỏ này đúng là số khổ mà. Khi còn nhỏ cha mẹ bỏ rơi, con bé được ông nội mình nuôi lớn. Con nhà nghèo thì trưởng thành sớm, Tiểu Tư mới năm sáu tuổi đã bắt đầu chạy quanh bếp làm việc, giặt quần áo nấu cơm gì đó đều biết làm. Ngày mùa ngày màng còn phải đi theo ông nội xuống đồng trồng trọt. Con bé còn nhỏ như vậy, thật là đáng thương mà. “

Trì Uyên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hơi nhoi nhói trong lòng.

Trụ Tử còn nói: “Cũng may cuối cùng con bé gả cho cậu. Vừa nhìn cái tôi biết liền, cậu là một người đàn ông tốt, cậu nhất định đối tốt với con bé. Con bé đó cũng coi như hết khổ rồi.”

Trì Uyên mím miệng, hơi thu liễm tầm mắt.

Trước kia anh cũng không đối xử tốt với Cố Tư, bỏ qua mọi nỗ lực của cô, còn dung túng cho Phương Tố bắt nạt cô.

Khi Cố Tư tỉnh dậy, cả người đều mơ màng, không biết bây giờ là mấy giờ.

Cô đứng dậy và đi ra sân, đúng lúc nhìn thấy cháu trai của thím Hà nhà kế bên đang chơi trong sân.

Đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, nghịch cho người lấm lem bùn đất nhưng trông rất vui.

Cố Tư suy nghĩ một chút, quay lại phòng bếp, chọn một ít đồ ăn vặt trong túi mà Trì Uyên đã mua về trước đó, mang qua đưa cho đứa trẻ.

Ngay khi đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt liền tỏa sáng.

Cố Tư nhìn đứa trẻ, mơ hồ như đang nhìn thấy một số cảnh khác.

Cô chạm vào bụng mình, niềm vui sướng bị cô cố tình kìm nén ban đầu dường như lại dâng lên từng chút một.

Cô cũng có đứa con của riêng mình.

Không cần biết về sau cô có cùng người khác ở bên nhau hay không, cô vẫn sẽ có một gia đình của riêng mình. Cô không còn cô đơn nữa. Cô cũng giống như ông nội, cô có một người có thể yêu thương bằng cả trái tim mình.

Cố Tư quan sát đứa trẻ một lúc, sau đó đi ra khỏi sân.

Nơi này không có gì thay đổi, xem ra mấy năm qua cũng không có gì cải biến.

Cô chậm rãi đi trên đường, nhìn những ngôi nhà cũ nát, trong lòng còn thấy vui sướng hơn cả khi nhìn thấy những nhà lầu tinh xảo trong nhà tổ của nhà họ Trì nữa.

Đi được một đoạn, cô nhìn thấy Trì Uyên.

Trì Uyên và Trụ Tử quay về sau khi đốt xong vàng mã.

Đương nhiên, Trì Uyên cũng nhìn thấy cô. Anh đi nhanh hai bước, đi tới, nắm lấy tay Cố Tư, “Sao lại ra đây rồi? Em tỉnh ngủ rồi à?”

Trụ Tử mỉm cười nhìn hai người, “Tiểu Tư à, chồng cháu hôm nay đi tế bái ông nội đấy, cậu ấy thật có lòng.”

Cố Tư sửng sốt, nhìn Trì Uyên, một lúc lâu sau mới đem câu cảm ơn nuốt trở vào.

Trụ Tử trở về nhà, Trì Uyên dẫn Cố Tư tiếp tục đi trên đường. Ở đây đều là đường đất, bây giờ đi dạo như thế này thì không có gì, nhưng nếu trời mưa thì hơi rắc rối.

Thời tiết mà không tốt, đi ra ngoài bất tiện, đường đầy bùn đất.

Trì Uyên nhìn xuống con đường đất, “Anh thấy trong thôn nhà em có rất nhiều lao động khỏe mạnh mà. Nếu không kiếm tiền từ trồng trọt, họ có thể cân nhắc làm việc khác.”

Cố Tư thở dài, “Còn có thể làm gì nữa? Nơi này kinh tế kém phát triển, tự mình kinh doanh chắc chắn không được, căn bản không có khách mua. Trồng một ít lương thực còn có thể chờ người bên ngoài qua đây thu mua, cho dù không bán được thì gia đình ăn, đảm bảo không đói ”.

Đúng là trong thôn có nhiều lao động khỏe mạnh, nhưng vị trí thôn quá hẻo lánh, muốn đi ra ngoài làm một chút việc khó cũng không dễ dàng.

Những người này quanh năm đều ở đây, bọn họ đều muốn ở lại cùng người nhà cũng không muốn đi quá xa.

Trì Uyên nghĩ đến cảnh tượng anh đã thấy khi lái xe suốt quãng đường.

Bên này quả thực rất hẻo lánh, hoàn cảnh toàn bộ khu vực này chắc cũng không khác biệt mấy.

Chắc là cũng không có nhiều việc để làm.

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Bên phía công ty đang xây một kho hàng. Bên kho hàng cần công nhân bốc xếp và quản lý công, không cần trình độ học vấn quá cao. Nếu có thể, em có thể hỏi người dân trong thôn xem họ có muốn cùng chúng ta đi hay không. Mang được người nào ra ngoài thì hay người đấy. Cứ như vậy cuộc sống trong thôn có thể sẽ được cải thiện theo thời gian. “

Cố Tư dừng lại, sau đó quay lại nhìn Trì Uyên, cô gần như đồng ý ngay lập tức.

Chỉ là cô nghĩ đến một số vấn đề khác. Nếu cô đồng ý, cô sẽ nợ Trì Uyên một lần ân huệ.

Mặc dù người như Trì Uyên, sau này sẽ không lấy chuyện này uy hiếp gì cô. Nhưng nếu đồng ý trong lòng cô sẽ luôn thấy không quá thoải mái.

Hơn nữa, một khi cô đồng ý và đưa dân làng đến làm việc gần cô, sẽ rất khó để cô và Trì Uyên tách ra.

Những người này không hề biết chuyện giữa cô và Trì Uyên, họ cho rằng hai người vẫn là vợ chồng.

Cố Tư cũng biết tính tình của cô. Đến lúc đó không khéo cô sẽ tiếp tục không rõ ràng như vậy với Trì Uyên để che giấu.

Trì Uyên nhìn Cố Tư một cái, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Anh chỉ nghĩ là cứ để những người trẻ tuổi trong thôn ở lại đây như thế này, cả đời này đều cứ như thế mà sống qua ngày thì khó mà phát triển được, vẫn nên đi ra ngoài thì hơn.”

Thật lâu sau, Cố Tư mới nói: “Để em nghĩ đã. Nhưng những người đó có thể không nhất định muốn đi, có lẽ là họ thích loại này cuộc sống này cũng nên.”

Trì Uyên cũng không sốt ruột, “Em cứ nghĩ thử đi. Nếu em thấy đề nghị của anh được thì em cứ đi hỏi họ.”

Cố Tư ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Hai người cứ nắm tay nhau đi trên đường như thế này, suy nghĩ ngập tràn. Nhưng những người khác nhìn vào lại thấy cảnh tượng khác.

Có người đi ra đổ rác, nhìn Cố Tư cười trêu chọc, “Tiểu Tư à, khi nào thì định sinh con? Nhìn quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cũng đã đến lúc nên có một đứa rồi.”

Cố Tư không biết phải trả lời như thế nào, Trì Uyên liền da mặt dày nghiêm túc mở miệng nói: “Đều đã nằm trong kế hoạch cả rồi ạ. Chờ đến khi cúng bái xong xuôi cho ông nội ở bên này, chúng cháu dự định sinh con.”

Người nọ cảm thán, “Ừ, cũng nên có đứa thôi. Tranh thủ bây giờ còn trẻ có thể sinh thêm hai đứa nữa rồi cùng nhau nuôi lớn, tuyệt biết bao chứ.”

Cố Tư cười không nổi nữa, hiện tại cô mới mang thai đều thấy nửa người không tốt, lại còn bảo cô sinh thêm hai đứa nữa à?

Edit by Nhài.

hơn 500 chương.