Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 463: Hôn nhân sắp đặt cũng tốt



600 chương.

Ngày hôm sau đi làm, Trì Uyên đến tìm Trì Chúc trước. Bình thưởng Trì Chúc đều đến sớn hơn anh vài phút.

Bên trong văn phòng, Trì Uyên nhìn Trì Chúc, “có chuyện gì thế, con thấy có vẻ như ba chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.”

Trì Chúc ừ một tiếng, “hôm qua ba không ngủ được, không sao, lát nữa có thời gian ba nghỉ ngơi chút là được. sao thế, tìm ba có việc gì không?”

Trì Uyên gật đầu, “là chuyện hợp tác với nhà họ Tùy, con muốn thay người. con cảm thấy với thân phận hiện tại của con không nên qua lại nhiều với người nhà họ Tùy.

Trì Chúc ngẫm một lúc, nói với anh một câu đúng vậy.

Ông cũng đang suy nghĩ về chuyện này, “Trước đây, ba đã muốn cho con lùi về sau một bước rồi nhưng lại cảm thấy nếu ba làm như vậy chẳng khác nào ba không tin tưởng con. Nếu bây giờ con đã đích thân đề cập đến chuyện này rồi thì cứ thay người thôi.”

Ông ngước mắt lên nhìn Trì Uyên, “Con cảm thấy ai thích hợp với vị trí này.”

Trì Uyên cũng đã tính đến vấn đề ấy, “để a Cảnh đi đi.”

Trì Chúc đồng ý với anh, “cũng được, hiện giờ công việc của a Cảnh không nhiều, sắp xếp cho nó cũng được.”

Nói đến đây, Trì Chúc liền nhắc đến một chuyện, “gần đây a Cảnh nó đi xem mắt mấy lần nhưng không lần nào thành công, Chú hai con sốt ruột lắm đấy.”

Lâu rồi Trì Uyên không để ý đến chuyện của Trì Cảnh. Kể từ khi Cố Tư mang thai, Trì Cảnh coi như đã bị gạch tên ra khỏi danh sách tình địch của anh.

Cho dù Trì Cảnh có tâm tư gì đi chăng nữa, giữa cậu ta và Cố Tư chắc chắn một trăm phần trăm là không thể.

Thế là anh cũng không cần thiết phải để tâm nhiều làm gì.

Trì Uyên nghe Trì Chúc nói vậy liền cười, “Chú hai lo lắng quá rồi, những chuyện thế này sao có thể nhanh vậy được, không thành là điều bình thường thôi mà.”

Thì Chúc thở dài, “ai biết được nó, tự nhiên chú hai và gì hai con cứ gấp gáp như thế, nóng lòng muốn ổn định cuộc sống, kết hôn ngay lập tức. ba thấy hai người họ có hơi quá đáng. Có khi vì như thế nên a Cảnh nó mới khó chịu trong lòng, có tâm lý phản nghịch.

Thời gian vẫn còn sớm, Trì Uyên đẩy ghế ngồi xuống, “đàn ông trong gia đình chúng ta đều bị làm sao vậy, không một ai thuận lợi.”

Không nói thì thôi, nói đến lại khiến Trì Chúc bỗng chốc nhớ đến Cổ Nhan.

Hôm qua không biết Cố Nhan nghĩ cái gì trong đầu, dám lái xe đến trước cổng nhà tổ nhà họ Trì, đứng đó đợi ông quay về.

Trì Chúc chưa từng gặp trường hợp như vậy, khi đó ông không biết phải giải quyết như thế nào cho ổn thỏa.

Ông cho rằng những chuyện bám đuôi như thế này chỉ có đàn ông mới có thể làm được.

Trước đây khi ông và Phương Tố ở bên nhau, tất cả đều do ông chủ động.

Phương Tố thường sẽ là người đứng yên, còn ông sẽ theo thói quen mà dỗ dành bà.

Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia quan tâm ông nhiều đến vậy khiến ông cảm thấy không thể nào thích ứng được.

Cổ Nhan chưa bước vào nhà tổ, chỉ đứng trước cửa nói với ông vài câu.

Cổ Nhan thẳng thắn quá, nói rằng bà ta thích ông, thích ông từ rất lâu, nhưng lại ái ngại vì ông đã kết hôn. Nên tình cảm của bà ta mới không thể thốt thành lời.

Bây giờ ông đã ly hôn, Cổ Nhan nghĩ rằng tình cảm của bản thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà thổ lộ.

Không còn là điều cần được dấu kín trong lòng.

Cổ Nhan vẫn như xưa, nói chuyện hay làm việc đều cực kì dứt khoát

Nhiều năm về trước, khi hai người gặp nhau, câu trả lời mà Cổ Nhan cho ông chính là trở về suy nghĩ lại

Sau này bà quay người gả cho người khác, Trì Chúc cũng đã chạy đến tìm bà, hỏi bà lý do vì sao.

Bà liền trực tiếp nói thẳng với ông rằng điều kiện của hắn tốt hơn ông nhiều.

Bà ta vẫn luôn là người như vậy, không bao giờ che dấu cảm xúc của mình

Trì Chúc vuốt ve lông mày, “đúng vậy, không biết đàn ông nhà chúng ta bị cái gì nữa.”

Hai người không nói gì nhiều, dù sao vẫn phải làm việc, thời gian cũng trôi đi kha khá, Trì Uyên đành trở về văn phòng của mình

Anh vừa ngồi xuống, Tử Thư liền bước qua.

Hình như đã tra ra thứ gì đó. Cả người cậu ta có gì đó trông vô cùng gian xảo.

Trì Uyên cau mày nhìn Tử Thư.

Tử Thư quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt của văn phòng, sau đó mới lại gần nói với Trì Uyên, “Sếp ơi, hôm qua bên Tô Nhiễm xảy ra chuyện rồi.”

Trì Uyên trả lời, “chuyện gì.”

Tử Thư cầm điện thoại ra, cho Trì Uyên xem đoạn ghi hình dài hơn một phút.

Trong màn hình có rất nhiều người, nam nữ đầy đủ.

Ban đầu chỉ có từng cặp từng cặp quấn lấy nhau, ôm hôn rồi sờ soạng, nhưng sau đó tất cả đều cởi sạch, có một người từ nơi khác đến cầm theo một thứ.

Ban đầu Trì Uyên không nhìn rõ bọn họ đang cầm thứ gì, nó có dạng như những chiếc bình, được bày trên chiếc bàn trà bên cạnh.

Sau đó vài người nhích qua, có người quay lưng lại với ống kính, các thước phim không được rõ ràng cho lắm.

Có điều người trong màn hình không chỉ cử động mà còn nói chuyện với nhau. Họ nói rằng hàng đợt này có độ tinh khiết cao hơn, hít vào sẽ khiến cho con người càng thêm thoải mái.

Vừa nói xong, Trì Uyên lập tức hiểu rõ mọi chuyện

Anh nhìn qua Tử Thư, “Người trong ngân hàng tư nhân?”

Tử Thư vội vàng gật đầu, “vâng, hôm qua Tô Nhiễm cùng với một người đàn ông trong này đến nơi mà bọn họ thường tụ tập. Tô Nhiễm cũng có tài phết, mới quen người trong này chưa được bao lâu mà đã được bước vào đây rồi.”

Trì Uyên nghĩ một lúc rồi hỏi, “Tất cả những người chúng từng qua lại đều đã chạm vào thứ này à?”

Tử Thư lập tức lắc đầu, “Tô Nhiễm chưa chạm, thứ này bọn chúng chỉ đợi bán để lấy tiền, đâu phải người nào cũng cho thử.”

Lúc này Trì Uyên mới yên tâm, quay đầu hỏi một câu, “Bên Nhị Cáp thế nào.”

Tử Thư nói, “cái tên chân chó Nhị Cáp đấy biết nịnh bợ, lại còn thông minh, linh hoạt, sống tốt lắm. Nghe nói bây giờ nó không phải chạy ra ngoài thu phí nữa, mỗi ngày chỉ cần ngồi thống kê xem tài khoản của ai cần thu tiền, còn những chuyện khác đều không cần nhúng tay vào, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.

Trì Uyên trả lời, “bên phía Nhị Cáp có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. nhưng cũng nên bảo hắn cẩn thận, tuyệt đối không được chạm vào thứ đó.”

Tử Thư đáp rằng đã hiểu.

Hai người bàn bạc với nhau về những chuyện cần làm tiếp theo, sau đó Tử Thư ra ngoài.

Tử Thư vừa ra ngoài, Trì Cảnh liền tiến vào

Mấy ngày rồi Trì Uyên không gặp lại Trì Cảnh.

Công ty anh cũng có nhiều việc, không sao gặp được Trì Cảnh, lâu lâu mới nhìn thấy nhau trên hành lang từ phía xa.

Sau khi tan sở, anh liền trở về bên Cố Tư, càng không có cơ hội gặp cậu.

Trì Cảnh bước vào, ngồi thẳng lên chiếc ghế trước mặt Trì Uyên. “tôi đã nghe qua chuyện nhà họ Tùy, anh không thèm quan tâm nữa à.”

Trì Uyên mở văn kiện trên bàn ra, “không phải không thèm quan tâm, mà là bận quá, bận không chịu nổi.”

Trì Cảnh cười, “làm sao, cãi nhau với cô Tùy nên không vui à?”

“cũng không phải.” Trì Uyên không nhìn Trì Cảnh, “tôi và cô ta có thể cãi nhau về chuyện gì mà không vui chứ, đều hợp tác làm ăn cả, mọi người ai cũng phải kiếm tiền mà.”

Trì Cảnh nói, “Tôi có thể tiếp quản công việc này, nhưng tôi cảm thấy phía bên nhà họ Tùy sẽ không vui đâu. Nếu bây giờ bên tôi thông báo với nhà họ Tùy về việc mà tôi phải phụ trách hiện giờ, thì tôi cá chắc sẽ có người đến tìm anh đấy.”

Trì Uyên bật cười, “tôi chưa bán mình cho nhà bọn họ mà, công ty chúng ta phân chia công việc thế nào, không cần để tâm đến suy nghĩ của họ.”

Nói xong, Trì Uyên liền nhìn Trì Cảnh, “nghe nói gần đây những buổi xem mắt của cậu đều không thuận lợi cho lắm.”

Trì Cảnh dựa vào ghế, nhìn chằm chằm Trì Uyên, “không phải tất cả mọi người đều may mắn như anh.”

Lời này nói ra khiến Trì Uyên không hiểu. “tôi may mắn lắm à.”

Trì Cảnh ừm một tiếng, “ít ra thì đối với tôi mà nói là rất may mắn.”

Trì Uyên suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ quá nhiều vào câu nói này, chỉ gật đầu đồng ý, “nghĩ kỹ lại thì tôi đúng là may mắn thật.”

Trì Uyên mỉm cười, “Cậu cũng đừng kén chọn quá, đôi lúc cuộc hôn nhân được sắp đặt cũng là một điều khá chính xác đấy.”

Edit by Dung.