Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 58: Không Biết Đường Ôm Tôi Về Phòng



Ngày hôm sau Cố Tư bị tiếng đập cửa đánh thức.

Đó không phải tiếng đập cửa phòng ngoài mà là phòng ngủ của cô.

Cô mơ màng mở mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô hỏi ai vậy.

Trì Uyên dường như hơi cạn lời, “Ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa.”

Cố Tư ‘à một tiếng, “Có chuyện gì vậy?”

Trì Uyên nói, “Cô ra ngoài một lát đi, tôi cần dùng phòng ngủ.”

Cố Tư xoay người ôm chăn, “Anh vào đi.”

Trì Uyên chờ một lát mới đẩy cửa vào. Anh đứng ở cửa, mặc áo ngủ chỉnh tề.

Anh nhìn Cố Tư, cất giọng bình thản, “Cô ra ngoài đi, tôi cần dùng phòng tắm, chỉ một lát thôi.”

Cố Tư nhắm mắt lại, “Nếu như anh không dùng giường thì anh cứ tự nhiên,tôi ngủ tiếp đây.”

Trì Uyên không nhúc nhích, vẫn đứng ở đó.

Thực ra Cố Tư biết anh muốn làm gì, cô nhắm mắt lại, trong lòng vui như nở hoa.

Trì Uyên ngập ngừng mấy giây rồi cuối cùng đi tới.

Cố Tư tưởng anh vào thẳng phòng tắm, nhưng ai ngờ anh lại đến bên giường.

Anh kéo chăn bọc lấy Cố Tư rồi sau đó ôm ngang cô lên.

Cố Tư ả một tiếng, trừng mắt nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên ôm Cố Tư ra ngoài, đi đến bên ghế sofa rồi ném cô xuống.

Sau đó anh mặt không biểu cảm đi vào phòng, khóa cửa lại.

Cố Tư giãy giụa ngồi dậy, tóc tại bù xù, nhìn chằm chằm cửa phòng một lúc rồi cười.Trì Uyên muốn đi vệ sinh.

Xem ra anh hết nhịn nổi rồi.

Cố Tư nghĩ ngợi một lát rồi cúi đầu ôm chăn, nằm vật xuống ghế sofa.

Cô nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Một lúc sau Trì Uyên mới ra ngoài, nhân cơ hội này, anh đánh răng rửa mặt luôn ở bên trong.

Đi ra thấy Cố Tư nằm ngủ trên ghế sofa. Anh nghĩ ngợi rồi lại quay trở về phòng.

Túi thuốc của Cố Tư đặt trên tủ đầu giường, trong đó toàn là thuốc dạ dày.

Nhìn có vẻ không ít.

Trì Uyên dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng trước cửa sổ.

Gió buổi sáng khá mát mẻ, thổi bay sự nóng nảy vừa rồi của anh.

Không biết là vì sao, từ đêm qua đến giờsự nóng nảy này cứ âm ỉ trong ngực anh.

Trì Uyên đứng đó một lúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Không cần nghĩ anh cũng biết là ai.

Trì Uyên ra ngoài định mở cửa cho Tử Thư, ai ngờ đi tới cửa anh lại vòng về.

Tư thế ngủ của Cố Tư không được đẹp cho lắm, cô ôm chăn, váy ngủ xốc lên tận bắp đùi.

Anh đi qua, cầm chăn đắp lên người Cổ

Tu.

Quan sát một lượt, cảm thấy không có vấn đề, anh mới đi mở cửa cho Tử Thư.

Tử Thư vừa vào đã vội nói, “Nhanh lên nào, tôi thuê xe rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi…”

Lúc nhìn thấy Cố Tư nằm trên ghế sofa, Tử Thư lập tức dừng lại, mắt đảo vài vòng.

Trì Uyên nhíu mày, “Chờ một lát đã.”

Anh bước qua, đứng bên cạnh ghế sofa, đẩy Cố Tư, “Dậy đi.”

Cố Tư đang ngủ ngon, cô lẩm bẩm rồi xoay người.

Trì Uyên ngăn Cố Tư lại, “Hôm nay cô có muốn ra ngoài chơi không hả?”

Mấy giây sau Cố Tư híp mắt nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên mặt không biểu cảm, “Đi vào rửa mặt, thay quần áo nhanh lên.”

Cố Tư ngồi dậy, sau đó mới nhìn Tử Thư.

Cô ôm chăn, cố gắng che kín người nhưng rõ ràng vẫn có nét ngái ngủ.

Cô đi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Mới sáng sớm đã ôm người ta ra đây giày vò, làm xong cũng không biết đường ôm tôi vào phòng.”

Tử Thư ở bên cạnh khẽ run rẩy, không dám nhìn ai.

Cô ấy đang ám chỉ ai vậy.

Cố Tư đi vào phòng, lề mề bước vào phòng tắm, rửa mặt tắm rửa một hồi lâu.

Lúc đi ra, trông cô bừng bừng sức sống,

Tử Thư chờ lâu đến nỗi sắp ngủ gật.

Trì Uyên đang xem điện thoại, thấy cô đi ra, anh liền đứng lên, “Đừng quên mang thuốc.”

Cố Tư chớp mắt mấy cái, “Ừ, anh không nhắc là tôi quên luôn đấy.”

Cô quay người về phòng lấy thuốc dạ dày.

Tử Thư cũng đứng lên, chép miệng, “Cô gái này sao sống một mình được đây, đúng là khiến người ta lo lắng.”

Trì Uyên chỉ híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tư.