Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 680: Ra tay đánh nhau



Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 850 chương.

Liên tiếp mấy ngày vào buổi sáng Chương Tự Chi đều đến cửa nhà Lương Ninh Như chờ, anh ta lấy cớ rất hay là chở Lương Ninh Như đi làm.

Nhưng Lương Ninh Như thật ra cũng có thể nhìn ra anh ta rốt cuộc có ý gì.

Lương Ninh Như cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Chẳng qua Chương Tự Chi hành động như thế này cũng có chút làm cho trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp.

Cho nên trước một ngày muốn về nhà, cô ta đã thông báo cho Chương Tự Chi.

Cô ta nói cho Chương Tự Chi biết sáng mai không cần qua sớm như vậy, cô ta có muốn về nhà cũng không về vội như vậy.

Nhưng hình như Chương Tự Chi không tin cô ta.

Ngày hôm sau vẫn đến từ sáng sớm tinh mơ.

Lương Ninh Như vừa xuống lầu đã nhìn thấy Chương Tự Chi dựa ở trên xe hút thuốc là cả mặt cô ta cũng chỉ còn bất đắc dĩ.

Lời cô ta nói đáng nghi như vậy sao, sao mà anh ta lại không tin đến mức như vậy cơ chứ?

Lương Ninh Như lên xe rồi mới phát hiện Chương Tự Chi đã mua bữa sáng đặt ở trên xe.

Lương Ninh Như nở nụ cười rồi tự biết lấy cái túi đồ ăn sáng qua mở ra.

Bên trong túi có sữa bò và sữa đậu nành.

Lương Ninh Như cắm ống hút vào cả hai cái.

Ai ngờ Chương Tự Chi đã khởi động xe.

Cô ta rất rõ Chương Tự Chi làm như vậy là đang ủ mưu cho cái gì.

Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ, cô ta giơ sữa bò qua cho anh ta hút.

Chương Tự Chi cong khóe miệng rồi nghiêng đầu, anh ta cứ như thế uống sữa bò trong tay Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như lại mỗi tay cầm một cái bánh bao.

Một cái là cho chính cô ta ăn, cái trên tay còn lại là đút cho Chương Tự Chi ăn.

Hôm nay Chương Tự Chi cảm thấy rất thỏa mãn.

Trước đây, Lương Ninh Như chưa bao giờ chịu nghe theo ý của anh ta như thế này lần nào đâu.

Trên suốt quãng đường này, không khí xung quanh hai người bọn họ hài hòa hơn so với lần trước nhiều.

Thậm chí giữa đường hai người còn trêu đùa nhau mấy trò vô thưởng vô phạt nữa.

Bọn họ nói về việc nếu Lương Ninh Như thật sự ở bên nhau với Lâm Sinh thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ trôi qua thê thảm như thế nào.

Sau đó lại giả thiết một chút, nếu Chương Tự Chi cưới Từ Giai Ninh thì trong cuộc sống sau này Từ Giai Ninh gặp phải bao nhiêu khốn khổ.

Dọc theo đường đi cũng coi như là cười cười nói nói.

Chờ đến lúc xe dừng ở cổng chính nhà họ Lương thì mẹ Lương đã đợi sẵn ở bên đó rồi.

Bà ta nhận ra xe của Chương Tự Chi. Bà ta thấy hai người bọn họ cùng nhau xuống xe thì tỏ ra rất bất ngờ, “Tiểu Chương cũng tới cùng à?”

Chương Tự Chi cười gọi bác gái sau đó anh ta còn nói, “Để Tiểu Như về một mình cháu không yên tâm lắm ạ.”

Anh ta nói lời như vậy lập tức khiến cho mẹ Lương phải nở nụ cười.

Vốn dĩ bà ta đã có ấn tượng rất tốt với Chương Tự Chi mà bây giờ lại nghe thấy anh ta nói như vậy một cái là lại thêm một điểm cộng.

Mẹ Lương nhanh chóng bảo hai người bọn họ vào trong nhà nghỉ ngơi trước một chút.

Lương Ninh Như bật cười, “Ngồi suốt một đường thì mệt cái gì chứ ạ?”

Mẹ Lương đi đi qua vỗ lên vai Lương Ninh Như một cái, “Cái con bé trời đánh này, con không mệt nhưng Tiểu Chương mệt kìa. Con chỉ là ngồi trong xe trở về, buồn ngủ thì còn có thể chợp mắt một chút, nhưng người ta phải tập trung lái xe đấy con biết chưa hả?”

Lương Ninh Như vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, vâng. Mẹ nói đúng, mẹ nói cái gì cũng đúng hết.”

Mẹ Lương lườm cô ta một cái.

Ba người cùng nhau đi vào sân, ba Lương đứng ở trong nhà nhìn ra cũng thấy.

Ba Lương chạy nhanh đi ra, ông ta cười còn vui vẻ hơn cả mẹ Lương, “Ba biết ngay là hôm nay Tiểu Chương sẽ tới mà.”

Lương Ninh Như nhìn ba Lương có chút bất đắc dĩ.

Đúng là mấy ngày nay ông ta đều gọi điện thoại cho cho cô ta. Ông ta hỏi Chương Tự Chi có đi theo về không.

Lương Ninh Như cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào, vì sao ông ta cứ nhắc mãi chuyện Chương Tự Chi về theo như vậy nữa.

Lúc đầu chuyện đi viếng mộ bà cụ là một việc riêng trong nhà như thế nào cơ chứ.

Bình thường thì không thể cho một người ngoài đi theo được.

Chương Tự Chi vừa nghe xong là bật cười ha ha rồi đi về phía ba Lương, “Cháu cũng đoán được bác nhớ cháu cho nên cháu cũng tranh thủ thời gian qua thăm bác đây này.”

Vẻ mặt của Lương Ninh Như đứng ở sau lưng anh ta suýt thì co thành một cục.

Cái tên này thật sự không sợ thiên lôi đánh mà, chuyện gì cũng dám há miệng bịa ra.

Mấy người bọn họ đi vào phòng, ba Lương lại lôi kéo Chương Tự Chi hỏi trên đường tới anh ta đã ăn cơm hay chưa.

Chương Tự Chi nhanh chóng nói, “Ăn rồi ạ, cháu với Tiểu Như ăn trên xe rồi ạ.”

Thấy giờ này cũng sắp đến giữa trưa rồi nên ba Lương gọi mẹ Lương nấu cơm trưa nhanh lên. Ông ta bảo nấu hết mấy món mà ông ta đã chuẩn bị luôn.

Mẹ Lương cười nói, “Cũng không biết ba con sao lại chắc chắn như vậy, ông ấy cứ nói Tiểu Chương có thể sẽ đến nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.”

Lương Ninh Như cong miệng lẩm bẩm một câu, “Mới gặp nhau có một lần, cũng không biết như thế nào mà lại vừa mắt anh ta như vậy nữa.”

Chương Tự Chi ở bên cạnh cười, anh ta giơ tay sờ đầu Lương Ninh Như.

Động tác này mang một chút ý cưng chiều, ba Lương ở bên cạnh nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt đi.

Mà mẹ Lương thì bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Ai ngờ mới cắt xong nguyên liệu nấu ăn còn chưa kịp nấu thì ngoài cổng đã ùn ùn kéo đến một đống người.

Chương Tự Chi đang ngồi cùng ba Lương trong phòng trò chuyện phiếm tán gẫu, anh ta nghe thấy tiếng thì nhướng mắt nhìn sang.

Hay lắm, lần này vậy mà đến đông đủ hết rồi.

Người đi ở phía trên cùng chính là người mai mối mà lần trước Chương Tự Chi gặp qua một lần.

Phía sau người mai mối có một nhà ba người đi theo.

Vẻ ngoài của Lâm Sinh và ba anh ta trông hơi giống nhau, nhìn qua đều là người thành thật.

Trái lại thì mẹ anh ta nhìn qua có vẻ là một người ghê gớm.

Ông Lương cũng nhìn thấy mấy người bọn họ. Vừa thấy là ông ta ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Ông ta xụ mặt nhanh chân từ trong phòng đi ra.

Chương Tự Chi theo sát phía sau.

Lương Ninh Như vốn đang giúp mẹ ở phòng bếp nhưng cô ta nghe thấy tiếng thì cũng mau chạy ra.

Cô ta cũng không phải sợ cái gì, chủ yếu là cô ta sợ Chương Tự Chi mà nổi máu khùng lên rồi đánh nhau thì hỏng.

Lúc hai người trên đường đến đây, Chương Tự Chi có nhắc qua một câu như thế này.

Anh ta nói nếu hôm nay Lâm Sinh tìm đến mà lại vừa lúc không may bị anh ta gặp phải thì anh ta nhất định sẽ thu thập tên đó một chút để cho anh ta biết như thế nào là lễ độ.

Nhưng bây giờ nhìn thử mà xem, không thể nói trước được bất kỳ chuyện gì mà bởi vì nói trước bước không qua.

Ông Lương lao ra khỏi phòng trước, ông ta đứng chống nạnh ở trong sân, “Mấy người lại tới làm cái gì vậy hả? Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Chỗ này của tôi không chào đón mấy người.”

Người mai mối cười làm lành, “Ông anh, ông xem nào có ai nói chuyện như ông vậy cơ chứ. Người ta còn chưa kịp vào nhà ông đã đuổi người ta đi, cứ như vậy nói ra thì không phải là để cho người ta chê cười sao?”

Ông Lương xua tay chặn lại, “Tôi mới mặc kệ, ai muốn cười thì cứ cười, không chào đón chính là không chào đón, sao hả? Địa bàn của tôi còn không cho tôi đuổi người khác đi à.”

Chương Tự Chi chậm rãi đi từ trong nhà ra ngoài.

Lâm Sinh vừa thấy Chương Tự là vẻ mặt thay đổi ngay.

Lúc đầu anh ta đứng sau lưng người mai mối bây giờ anh ta lập tức vọt ra, “Sao anh lại ở ở chỗ này? Tại sao anh lại ở đây?”

Chương Tự Chi đi qua đứng trước mặt ba Lương rồi nói với Lâm Sinh, “Sao tôi lại không thể ở đây? Lâm Sinh, anh mau tranh thủ thời gian tôi vẫn còn có thể nói chuyện tử tế với anh thì đưa người nhà anh cút ra ngoài cho tôi, nếu anh không nghe thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Lâm Sinh cứng cổ, anh ta cắn răng nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa phòng một chút rồi gật đầu lùi về sau. Đột nhiên anh ta quay đầu nói với người mai mối, “Trước đó tôi không tiện nói cho mọi người nghe, thật ra Lương Ninh Như và tên này đã bên nhau lâu rồi, lúc cô ta còn chưa chia tay với tôi đã mèo mả gà đồng với tên này. Lúc đầu tôi còn nghĩ nếu cô ta biết nhận lỗi sửa sai thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng bây giờ tôi thấy…”

Lương Ninh Như nghe anh ta nói đến chỗ này thì ngay lập tức xông ra ngoài.

Chẳng qua Chương Tự Chi hành động nhanh hơn cô ta nhiều.

Chương Tự Chi tiến lên một bước rồi trực tiếp nắm chặt cổ áo của Lâm Sinh hơi nhấc anh ta lên. Hai chân của Lâm Sinh lập tức lơ lửng trên không trung.

Sau đó Chương Tự Chi di chuyển về phía trước một bước làm cho Lâm Sinh rơi vào trạng thái ngửa ra sau.

Tiếp theo anh ta dùng sức một chút là lập tức quẳng ngang người Lâm Sinh xuống đất.

Giọng nói của Chương Tự Chi vẫn bình tĩnh như cũ, “Nào, anh nói tiếp, tôi đang nghe này.”

Edit by Nhài.