Yêu Nào Có Sai

Chương 12: Sáng tỏ



Khi Đường Tuệ tỉnh dậy đã là vài ngày sau, vết thương ở phía sau gáy khiến cô hôn mê, nhưng điều khiến cho mọi người sững sờ hơn đó chính là Huỳnh Lập lợi dụng lần hành hung này yêu cầu cảnh sát điều tra vài sự việc liên quan đến hắn ta.

Quả nhiên hắn ta đã cấu kết cùng Từ Hải, lợi dụng sự ngu ngốc cũng như hám tiền của hắn ta để tìm ra sơ hở, cuối cùng cả hai bị kết tội, vụ án liên quan đến tai nạn xe của nhà họ Đường cũng được sáng tỏ.

Chỉ là đến chính Đường Diệp cũng không thể ngờ được rằng những điều này đều do Đường Tuệ sắp xếp. Kể từ khi Đường Diệp sắp xếp Huỳnh Lập đến bên cạnh cô, cô đã tự biết lên kế hoạch cho riêng mình. Diệp Sinh vốn là một con hồ ly nhỏ, nhưng cũng rất thông minh, huống hồ trước đây chỉ giữ thái độ giao hảo với cô vì hắn chưa nắm chắc được rằng phần thừa kế đó liệu có rơi được vào tay cô không, nhưng đến khi hắn đã chắc chắn thì đương nhiên hắn không thể chờ đợi mà phải nhanh chóng hành động, chỉ là không ngờ sai một li đi một dặm đường mà thôi.

Đường Diệp cũng vì chuyện này mà cảm thấy không thể để Huỳnh Lập ở bên cạnh cô thêm nữa. Anh vốn dĩ nghĩ rằng vì Huỳnh Lập sinh ra cảm giác đối với Đường Tuệ sẽ có trách nhiệm hơn đối với việc bảo vệ an toàn cho cô, nhưng cuối cùng điều anh tính sai lại chính là Huỳnh Lập lại vì chút tình cảm của mình mà nghe theo lời của cô, cùng cô làm bừa khiến cô lâm vào tình cảnh nhập viện. Điều này đối với anh tuyệt đối không thể sảy ra thêm một lần thứ hai nữa.

Huống hồ lần này cô bị hành hung ngay trong công ty, vậy mà anh không hề biết gì lại khiến anh càng trở lên tự trách.

Nhưng ngày cô ở bệnh viện anh đều cố gắng qua chăm sóc cô, nhưng cuối cùng vẫn là gặp được thím Vương rồi lại nghe thím tâm sự.

Quả thật đối với anh lúc này cô giống như là một chướng ngại vật trong lòng anh, buông cũng không nổi, giữ lại cũng không xong.

Anh cũng không thể nói được với chính bản thân mình anh từ khi nào mà rung động, có lẽ từ giây phút anh mơ màng trong lần tai nạn xe liền thấy được bóng dáng mơ màng của cô cùng với mùi hương ngọc lan thoang thoảng đó, hoặc là càng si mê hơn sau lần đầu hai người cùng nhau lăn lộn. Nhưng trên hết thảy, quan hệ giữ hai người vẫn là chú cháu. Nếu chuyện này được tuyên bố ra ngoài, cả hai sẽ vì thế mà trở lên cực kì rối loạn.

Nhưng cuối cùng vẫn là thím Vương có cách, nói đến khi Đường Diệp đồng ý không tiếp tục mối tình cảm đối với cô chủ nhỏ nữa bà mới chấp nhận dời đi.

Buổi tối thím Vương trở lại bệnh viện mang bữa tối đến cho Đường Tuệ, cũng nhẹ nhàng cùng cô ngồi nói chuyện:

- Cô chủ, thím không phải là người nhiều chuyện nhưng cô chủ nói cho thím biết rốt cuộc cô chủ có tình cảm với cậu hai từ khi nào được hay không?

- Có lẽ là từ bữa cơm gia đình đầu tiên.

Lòng thím Vương nghe được câu nói của Đường Tuệ mà nặng trĩu, bởi bà vốn nghĩ cậu hai về nhà ít sẽ không thể nào để cô chủ nảy sinh đoạn tình cảm này được, nhưng điều bà lo lắng thực sự đã sảy ra. Đoạn tình cảm này đối với cậu chủ có thể là ngắn, nói buông là có thể buông, nhưng cô chủ nhỏ bé của bà thì lại khác, trước đây bà từng hiểu được hoàn cảnh dẫn đến sự thờ ơ trong tình cảm của cô chủ qua nhiều lần xem mắt, nhưng loại ngưỡng mộ cậu hai từ ba năm trước thì quả thật khó có thể buông bỏ được rồi. Cô chủ đáng thương của bà sau này sẽ phải sống sao đây.

- Cô chủ, có thể ngừng yêu cậu hai lại được không? Thím không muốn cả hai sẽ lại tổn thương bản thân mình, sau này khi hai người càng về già hơn, đến tầm tuổi của thím, càng khó có thể nói không nghe được những lời lẽ không hay, điều này hơn ai hết hai người sẽ là những người tổn thương trên hết. Bà già này không phải cố ý muốn ngăn cản, chỉ là nếu ông bà chủ còn sống biết được hai người gian díu mập mờ vậy, khéo mọi chuyện càng khó có thể giải thích.

Nhưng chính thím Vương lại không ngờ được rằng chỉ vì một câu nói của mình lại thay đổi hoàn toàn tương lai về sau đó.

Đường Tuệ vốn là người trọng tình nghĩa, tất cả những chuyện không liên quan đến nhà họ Đường cô đều có thể tùy tùy tiện tiện, thậm chí không ngần ngại chọn con đường dễ đi nhưng độc đoán nhất. Nhưng chuyện này vốn lại là chuyện của hai người, nhưng khi thím Vương nhắc đến ba mẹ đã mất càng khiến Đường Tuệ không thể nào chấp nhận được nữa.

Cô làm sao quên được công ơn nhà họ Đường.

Càng không thể làm điều có lỗi hơn nữa với nhà họ Đường được.

Huống hồ chuyện này nếu càng để lâu sau với nhà họ Đường, danh tiếng lại càng là tổn thất nghiêm trọng.

Khuôn mặt Đường Tuệ trở lên trầm ngâm hơn bao giờ hết. Thím Vương càng hiểu được cô đã có quyết định riêng trong lòng.

Cô trở lên im lặng.

Một tuần sau khi cô xuất viện, cũng không hề thấy khuôn mặt hay bóng dáng của Đường Diệp đâu, có lẽ anh cũng như cô, quyết định dừng lại rồi.

Vài ngày sau đó, một tin tức chấn động hơn trong thành phố. Cậu hai nhà họ Đường tổ chức lễ đính hôn cùng thiên kim tiểu thư của Cảnh Sát trưởng Hàng - Hàng Nghinh Tuyết. Một thiên kim tài sắc vẹn toàn khiến nhiều người tỏ ra đố kị.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân giữa tầng lớp kinh doanh và tầng lớp chính trị không nên sảy ra, bởi khi đó nền kinh tế sẽ trở lên nhũng loạn. Cuộc hôn nhân này khiến cả thành phố trở nên ồn ào bởi chính nền kinh tế này chính thức trở thành bàn cờ của nhà họ Đường không còn hơn kém.

Buổi chiều một ngày cuối tuần cuối tháng bảy, Đường Tuệ nhẹ nàng nằm ngủ lười nhác trên ghế sô pha liền bị đánh thức bởi những tiếng động từ phía cửa. Biệt thự nhà họ Đường trở nên náo nhiệt hơn trong thời khắc này. Đường Diệp đưa về không ít người đều là những người trẻ tuổi, huống hồ nhìn những bộ quần áo họ mặc trên người đều rất thời thượng và sang trọng.

Thẩm Dương nhìn thấy Đường Tuệ đang hiện diện ở nơi phòng khách liền nhanh chóng chạy đến bắt chuyện:

- Cháu gái nhỏ, nhiều ngày không gặp sau cháu giống người nông thôn như này?

- Còn chú Thẩm hình như tóc cũng xoăn thêm nhiều người, các cụ thưởng nói người tóc xoăn là có tướng vất vả, đối với sự nghiệp chú Thẩm vượng như vậy chắc vất vả đường vợ con rồi.

- Đúng đúng đúng, chú vất vả lắm nên chưa có mảnh tình vắt vai, lại không thể so sánh với chú hai của cháu được, sắp có vợ đẹp con thơ rồi.

- Ông Thẩm chắc thất vọng về chú lắm.

Thẩm Dương nghe được câu nói này càng trở lên căng thẳng. Bởi con bé động đúng vào chỗ đau nhất trong lòng anh, ba anh quả thật giục anh rất nhiều lần chỉ là anh vẫn chưa tìm được người anh có thể đảm bảo không bị ông cụ nhà anh đuổi ra khỏi nhà.

Huống hồ ông cụ nhà anh lại càng khó hiểu, gần như tất cả những cô gái anh đưa về đều bị ông cụ đuổi đi không hề thưởng tiếc, làm anh tốn một mớ tiền thật lớn để có thể thuê họ về. Vậy mà chưa lần nào có thể đầu xuôi đuôi lọt.